Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 71
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:00:12
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiết Ninh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt cháy bỏng nhìn vào đôi mắt của hắn.
“Ta nhìn thấy.” Giọng hắn rất nghiêm túc: “Ta nhìn thấy ngày đó.”
Dù không thể thực sự dùng mắt để thấy ngày đó, nhưng không sao, hắn có thể dùng lòng để nhìn.
Không phải không tiếc không thể tận mắt chứng kiến nàng trở nên mạnh mẽ, nhưng không còn cách nào.
Thực sự không còn cách nào.
“Hãy đeo cái này lên.”
Đột nhiên Tần Giang Nguyệt đưa cho Tiết Ninh một viên ngọc châu, Tiết Ninh không nhận ngay, hắn bèn nói: “Nó có thể che giấu sự thay đổi đạo pháp trên người ngươi, phủ chủ cũng không thể nhận ra ngươi đã chuyển đạo tu luyện.”
... Nàng suýt nữa quên mất chuyện này, nếu bị Mộ Không Du nhận ra sự thay đổi đạo pháp của mình sẽ rất phiền, không biết lại giữ nàng hỏi này hỏi nọ.
“Cảm ơn.”
Tiết Ninh trân trọng nhận lấy, suy nghĩ một chút, nhét vào túi nhỏ đeo bên hông để đựng linh thạch.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Như vậy được không?”
“Được.”
Hắn gật đầu, phía trước vang lên tiếng nói quen thuộc.
“Huynh trưởng.”
Là Tần Bạch Tiêu, hắn ta đến đón Tần Giang Nguyệt.
Hắn ta cũng nghĩ tới việc huynh trưởng khó khăn trong việc di chuyển nên khi nghe tin bèn vội vàng tới.
Thấy Tiết Ninh đang đỡ Tần Giang Nguyệt, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, tiến lên muốn thay Tiết Ninh nhưng Tần Giang Nguyệt từ chối.
“Đi trước dẫn đường đi.”
Năm chữ giản đơn, Tần Bạch Tiêu chỉ ngẩn người một chốc, lập tức làm theo.
Hắn ta quay đầu liếc nhìn khuôn mặt do dự của Tiết Ninh, nhanh chóng đi trước, sợ Tiết Ninh thật sự trao tay huynh trưởng cho mình.
Những ngày này ở sau núi, hắn ta thấy không nhiều nhưng cũng không ít.
Dù sao cũng là anh em ruột, lời nói lẫn ánh mắt thỉnh thoảng của huynh trưởng, sao hắn ta có thể không nhận ra manh mối gì được?
Tiết Ninh thực sự không cảm thấy gì sao?
Không chắc chắn.
Có lẽ nàng có cảm giác, chỉ là luôn giả vờ không biết.
Thật khó tưởng tượng người như huynh trưởng lại có thể thích ai hoặc có cảm tình với một nữ nhân nào đó.
Hắn ta luôn cảm thấy rằng huynh trưởng nên phải ngồi trên đài sen cao, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn xuống, mãi mãi thanh cao và không hề nhiễm bụi.
Có thể rung động, có thể ngưỡng mộ một nữ nhân thật là chuyện không tưởng.
Nhưng chuyện không tưởng ấy rồi vẫn xảy ra.
Tâm trạng Tần Bạch Tiêu rất phức tạp, ánh mắt nhìn Tiết Ninh cũng càng thêm phức tạp.
Con đường này tới Pháp Các, vì phải đợi Tần Giang Nguyệt nên họ đi rất chậm, giống như đi dạo vậy.
Trên đường gặp nhiều đồng môn chào hỏi Tần Giang Nguyệt, thái độ khiêm tốn, vẻ mặt thương cảm, ánh mắt nhìn về phía Tiết Ninh lại rất kỳ quặc, dường như không hiểu tại sao Tần Giang Nguyệt lại cho phép một người như nàng tiếp cận gần như vậy.
Ừ thì ngươi đoán xem?
Trước mặt họ, Tiết Ninh càng siết c.h.ặ.t t.a.y Tần Giang Nguyệt.
Tần Giang Nguyệt hiểu nàng đang nghĩ gì, cũng không có ý kiến gì, cứ để nàng làm.
Nhưng Tiết Ninh rất nhanh đã có chút không vui.
Không hoàn toàn vì ánh mắt của những người đó mà còn vì biểu cảm của họ khi nhìn Tần Giang Nguyệt.
Không hiểu sao khi nhìn thấy vẻ mặt thương tiếc của họ dành cho hắn, nàng luôn cảm thấy giả tạo.
Như thể thương tiếc, thương hại hắn là một loại phong cách đặc biệt cao cấp, có thể cho những người này đội lên cái vòng sáng gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-71.html.]
Vì vậy mọi người như đi theo một trào lưu, bàn tán xôn xao, đi tới trước mặt chặn đường họ, làm ồn đến mức nàng chỉ muốn bịt miệng họ lại.
Lại là một nhóm người vô lý tới nữa, chặn trước mặt họ tự giới thiệu: “Chân quân, chúng tôi là đệ tử của Giang trưởng lão, đã từng nhận ân huệ của ngài, hôm nay đặc biệt đến bái kiến.”
Những người này tràn đầy khí thế, mặc trang phục màu xanh của người luyện khí, cúi người rất sâu.
Tần Giang Nguyệt bình thường gật đầu chấp nhận, tinh tế và chu đáo, mặc dù đã có chút mồ hôi mỏng nhưng cũng không thấy ý không hài lòng với những người chặn đường.
Tần Bạch Tiêu nhăn mày, rút kiếm chặn trước mặt họ: “Tất cả tránh ra, một người một người cứ xô lên làm gì, không biết huynh trưởng ta có việc phải làm sao?”
Dáng vẻ như vậy, những người kia thực sự đã tránh ra, nhưng biểu hiện không tốt lắm, ánh mắt có vẻ không hài lòng.
Tần Bạch Tiêu không quan tâm, mục đích đạt được là được, tiếp tục dẫn đường phía trước, nhưng Tiết Ninh lại dừng lại.
“Đó, đúng, chính là các ngươi.” Tiết Ninh đỡ Tần Giang Nguyệt, ung dung nhìn những người đang âm thầm bất mãn: “Các ngươi rất ngưỡng mộ chân quân phải không?”
Những người đó ngạc nhiên, bản năng không muốn nói chuyện với nàng, nhưng câu hỏi này thật sự cần phải trả lời, họ liên tục gật đầu.
Tiết Ninh cười một cái, tiếp theo biểu cảm bỗng nhiên trở nên dữ tợn: “Nếu không, các ngươi đều đi theo đi?”
Cái này chắc chắn không phải là đi tới Pháp Các.
Vậy thì chỉ có thể là đi đến một nơi khác rồi - tử vong.
Từng người từng người chen lấn tiến lên, chen cái gì chen, thương tiếc Tần Giang Nguyệt đến vậy, c.h.ế.t theo hắn luôn đi!
Vì Tần Giang Nguyệt còn ở đây, Tiết Ninh nói có phần kín đáo, nhưng ý tứ đã bày tỏ rõ.
Mọi người nhìn nàng, sắc mặt xấu đến cực điểm, tay giơ lên, một vẻ “lời này ta không thể tiếp” trên mặt.
Tiết Ninh kéo Tần Giang Nguyệt đi.
Tần Bạch Tiêu đứng phía trước nghe thấy nhìn thấy, không biết nên khen nàng hay nên giận nàng.
“Đứng lỳ làm gì, thôi đừng dẫn đường nữa.”
Tiết Ninh thấy Tần Bạch Tiêu cứ như cột trụ chắn trước mặt, khá bất bình, nhíu mày.
Nói đến chuyện Tần Giang Nguyệt phải đi, không chỉ hắn ta không vui, trong lòng nàng có vui được không?
Nhìn một người tốt mà mình đã sống chung lâu nay sắp chết, nàng đã từng trải qua cái chết, trong lòng chỉ càng thêm khó chịu hơn.
Tần Bạch Tiêu thu mình tiếp tục dẫn đường, không còn ai cản trở, họ nhanh chóng đến được ngoài Vô Tranh Pháp Các.
Bầu trời Pháp Các mở ra, khuôn mặt của Mộ Không Du hiện lên phía trên, thấy Tiết Ninh, đôi mắt đen lạnh của Mộ Không Du xoay chuyển.
“Ngươi đến rồi.”
Cuối cùng ông ta vẫn bỏ qua Tiết Ninh, chỉ nói với Tần Giang Nguyệt: “Bổn tọa đây có một người, ngươi giúp bổn tọa nhìn một chút.”
Hóa ra là chuyện này.
Trước kia Tần Giang Nguyệt thường giúp Mộ Không Du dạy dỗ các đồng môn khác, nuôi dưỡng nhân tài cho tu chân giới.
Chỉ là người hôm nay cần gặp có chút đặc biệt.
Tiết Ninh ngay lập tức nghĩ đến một người.
Trong sách gốc từng có một nhân vật thay thế Bạch Nguyệt Quang do Mộ Không Du chọn ra, đã tranh đấu với Tần Bạch Tiêu suốt nửa sau của cuốn sách.
Nhân vật chính muốn mạnh lên, ngoài một quá khứ bi thảm, một linh hồn dựa dẫm, một người yêu không thể có được, tất nhiên không thể thiếu kẻ địch tranh đấu.
Người từ dưới sân đi lên chính là kẻ địch đó.
Tần Bạch Tiêu là em trai của Tần Giang Nguyệt, Tần Giang Nguyệt tự nhiên mong muốn tất cả của mình có thể giao cho em trai ruột, như vậy tương lai của em trai cũng có thể được đảm bảo, dù bản thân mình c.h.ế.t đi, không thể bảo vệ em trai nữa thì cũng hy vọng di nguyện của mình có thể tiếp tục bảo vệ em trai.
Nhưng phủ chủ không phải anh trai của Tần Bạch Tiêu, trong lòng ông ta là cục diện thế giới, kiếm Diệt Ma vẫn chưa nhận chủ, nếu như Tần Bạch Tiêu không xong thì sao?
Điều ông ta sợ hơn là một ngày nào đó Tần Bạch Tiêu cũng sẽ c.h.ế.t như Tần Giang Nguyệt, tình huống hiện tại nhắc nhở ông ta phải từ sai lầm mà học hỏi, ông ta cần tạo ra thêm vài “thần” cho mọi người.
Ngoài thực sự có sức mạnh, Tần Giang Nguyệt còn là biểu tượng của hy vọng, là nơi mọi người gửi gắm niềm tin vào tương lai tươi sáng, khi hắn ngã xuống phải có người khác thay thế.
Nếu như em trai cùng huyết mạch không ổn, thậm chí tương lai tu vi cũng không bằng phủ chủ này thì phải có người dự bị.
Đó chính là lý do ông ta muốn Tần Giang Nguyệt lết thân xác này đến đây.
Lần xem người này khác với mọi lần trước.