Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:00:27
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Việc lên Trúc Cơ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đó là bước nâng cao đại cảnh giới đầu tiên của người tu luyện, là phần cơ bản, nghe có vẻ không khó lắm, nhưng nếu ngay cả Trúc Cơ cũng không vững chắc, pháp thuật cũng chưa chọn tốt thì không thể nói đến có một tương lai tốt đẹp hơn, giống như nguyên chủ vậy.

Tiết Ninh ở trong nước có chút đứng không vững, mỗi inch trên cơ thể đều đau đớn vì sấm sét đánh xuống.

Máu từ các mạch m.á.u b.ắ.n ra, nàng gần như nghĩ mình sắp tan xương nát thịt.

Giọng nói của Tần Giang Nguyệt vang lên khi tâm trí và thể xác nàng đều tả tơi: “Xem như ngươi đã mượn sức mạnh của hồ Kính, nay phải thành công Trúc Cơ trong hồ Kính. Những lợi ích đã nhận sẽ bị sấm sét đòi lại gấp bội.”

Tiết Ninh cố gắng mở mắt, thấy hình ảnh đôi mắt của nam nhân, một lúc lâu sau mới vất vả hỏi: “Nếu ta không chịu nổi thì sao?”

Tần Giang Nguyệt mở mắt, lặng lẽ nhìn về đây, bàn tay sau lưng siết chặt thành nắm đấm, giọng nói trong miệng lại rất nhẹ: “Thì c.h.ế.t thôi.”

Mọi sự đều có lợi có hại, tuân theo quy luật bảo toàn.

Quả thật hồ Kính có ích cho việc tu luyện, có thể giúp người ta lột xác, nhưng làm sao biết chắc không phải là mượn màu sức lực của tương lai?

Điều này cuối cùng là tốt hay xấu, tất cả tùy thuộc vào đương sự có chịu đựng nổi hay không.

Trong đầu Tiết Ninh chỉ còn lại một chữ “chết”.

Nàng lại nhớ đến cảm giác bị d.a.o đ.â.m vào tim.

Kẻ côn đồ xông vào nhà trẻ, kể lể cuộc sống của mình khổ cực thế nào, xã hội bất công ra sao, hắn ta muốn báo thù xã hội.

Trong mắt Tiết Ninh, loại người này không đáng được gọi là “người đáng thương hẳn có chỗ đáng ghét”, hắn ta chẳng đáng thương tí nào, đến lúc này còn biết đến nhà trẻ để trút giận lên xã hội,chứ không phải đến phòng tập tìm những gã đàn ông to con.

Loại người này chỉ đáng ghét mà thôi.

Khi lao lên bảo vệ trẻ em, nàng cũng không nghĩ nhiều, khi thật sự ngã xuống, ban đầu cũng không đau, cũng không thấy mình sắp chết.

Lúc đó nàng vẫn còn nói được, vẫn còn nhìn xem trẻ nhỏ có sao không, ý thức bắt đầu mơ hồ, chỉ cảm thấy có lẽ mình là mất m.á.u quá nhiều sắp bất tỉnh, chẳng hề nhận ra mình sắp chết.

Tiếng khóc của trẻ em và đồng nghiệp đã báo cho nàng biết sự thật.

Khi thực sự đến lúc phải chết, vẫn sẽ có cảm giác “tại sao lại là ta”.

Bây giờ trong hồ Kính, cơn đau chỉ mạnh hơn lúc đó, đau đớn lan tỏa khắp nơi, Tiết Ninh chỉ có thể chịu đựng, không thể thoát ra, bị trói buộc giữa những đau đớn, thậm chí nàng không thể kêu đau.

Nước hồ Kính tràn vào họng và mũi nàng, dần dần không còn sức đứng vững, nàng bắt đầu trôi nổi, miệng mũi ló ra khỏi mặt nước, khó khăn lấy hơi.

Không rõ là nước mắt hay là nước hồ trượt xuống má, nàng vẫn đang nghĩ “tại sao lại là ta”.

Rồi từ từ nàng cảm thấy “là ta cũng rất tốt”.

Nếu không phải nàng thì sẽ là đứa trẻ đó, đứa trẻ còn quá nhỏ, mềm mại ôm trong vòng tay, cả người thơm mùi sữa.

Nhớ lại buổi sáng hôm đó, chính nàng đã bện tóc cho cô bé, bố mẹ cô bé bận rộn, ông bà chỉ lo cho em trai mới sinh, đưa đến trường rồi vội vàng ra về, quần áo mặc không ngay ngắn, tóc cũng không được chải.

Mỗi sáng Tiết Ninh đều sẽ chải tóc cho cô bé, sắp xếp quần áo cho cô bé, thấy không thể nhìn được nữa, còn mang cho cô bé vài bộ quần áo.

Nếu không phải nàng c.h.ế.t thì sẽ là đứa trẻ đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thế là nàng nghĩ “may mà là ta”.

Ít nhất nàng đã sống được hơn hai mươi năm, còn cuộc đời cô bé mới chỉ bắt đầu.

Dường như Tiết Ninh từng bước đặt chân lên mặt đất.

Hồ Kính đột nhiên thực sự trở thành một tấm gương, Tiết Ninh trần trụi, giọt nước liên tục trượt xuống, mái tóc đen xõa và làn da trắng tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Nàng cúi đầu, nhìn vào “gương” phản chiếu bóng dáng mình, nhận ra có vẻ mình khác biệt hơn so với khi xuyên sách.

Nàng là chính mình.

Nàng không chìm trong đau khổ và bất mãn mà c.h.ế.t đi lần nữa.

Nàng nổi lên, được tái sinh.

Nhìn vào “gương” phản chiếu mình, dường như nàng cũng biết được con đường của mình là gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-78.html.]

Sau khi thực sự buông bỏ cái c.h.ế.t trong quá khứ, Tiết Ninh cảm thấy mạch m.á.u trong người nóng lên, từng chút một được phục hồi, một hạt châu màu vàng từ từ hình thành trong đan điền của nàng.

Đó chắc hẳn là “căn” của nàng rồi.

Tiết Ninh cẩn thận nhìn hạt châu ấy, lại cảm thấy nó như đang cười với mình.

Thực ra con đường của nàng rất bình thường.

Bình thường đến mức không đáng nhắc tới.

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ: Sống thật tốt.

Sống đã là một hình thức tu luyện, là một loại đạo pháp.

Cuộc sống không dễ dàng này, nàng muốn sống thật tốt.

Những mảnh vải mềm rơi xuống từ trời che chắn lấy nàng, Tiết Ninh ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên áo choàng, đó là mùi của Tần Giang Nguyệt.

Nàng quấn chặt áo choàng, da thịt tiếp xúc với nhau, giống như đang được hắn ôm chặt.

Ngước mắt nhìn về phía người ở bờ, từ đầu đến cuối hắn luôn ở đó canh giữ nàng, mặc dù thỉnh thoảng không nói mấy lời nói dễ nghe, nhưng thực sự đã giúp đỡ nàng rất nhiều, cũng khiến nàng lúc này không cảm thấy cô đơn.

Bạch Nguyệt Quang quả không phụ lòng người, dù biết rằng hắn sắp c.h.ế.t vẫn khiến người ta không thể không nảy sinh một số ý nghĩ.

Nảy sinh ý nghĩ là bản năng.

Không lại gần là kỹ năng.

Kỹ năng của Tiết Ninh rất thuần thục.

Bởi vì nàng muốn “sống thật tốt”.

Tiết Ninh đứng dậy từ mặt hồ, quấn áo choàng của hắn, từng bước đi về phía bờ, đứng trước mặt hắn, để hắn tự do quan sát mình.

Tần Giang Nguyệt nhìn thấy sự cởi mở và sự sống động trong con người nàng.

Nhìn thấy sự ngưỡng mộ tinh tế cùng với sự nhường bước rõ ràng.

Cổ họng hắn ngọt ngào, lời chúc mừng bỗng nhiên không thể nào nói ra được.

Trái tim chua xót không thể tả, như thể lát nữa sẽ vỡ vụn.

Vào lúc đó, tiếng sấm đì đùng vừa mới biến mất lại một lần nữa vang lên.

Một người mà Tần Giang Nguyệt không ngờ tới, còn Tiết Ninh đã sớm đoán được xuất hiện.

Thật không ngờ là hôm nay.

Tại sao lại là hôm nay, vào đúng thời điểm này?

Tiết Ninh nhìn lên tầng mây dông, thấy một vị Ma thần tóc dài bay phấp phới, cao ít nhất hai mét, uy nghi như núi, nắm tay Tần Giang Nguyệt rồi quay người chạy, nhưng lại bị Tần Giang Nguyệt trở tay nắm lại, kiên cố che chở người phía sau.

“Thú vị.”

Tiếng nói mượt mà nhưng lạnh lẽo từ trên cao tràn đầy hứng thú nói: “Thật là thú vị.”

Tiết Ninh đã sớm biết rằng mình sẽ gặp Ma thần.

Nhưng khi thực sự gặp, áp lực kinh khủng đến mức không thể tả bằng lời hay trong mơ suýt nữa đã đè bẹp nàng.

Ngực nàng bỗng nóng lên, khóe miệng tràn ra máu, Tần Giang Nguyệt nắm lấy tay nàng, linh lực nóng bỏng truyền vào mạch lạc của nàng rồi được nàng tỉnh táo đẩy ngược trở lại.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Nàng ngỡ ngàng nhìn người đang thẳng lưng đối diện với Ma thần, Ma thần cao lớn như núi, nhưng bóng dáng Tần Giang Nguyệt chắn trước cũng chẳng kém cạnh núi hiểm trở.

“Ngươi lấy đâu ra linh lực?” Tiết Ninh thực sự không hiểu, Tần Giang Nguyệt đã sớm bị phế, thức hải vỡ vụn, linh phủ chia năm xẻ bảy, thân thể không còn lành lặn, sao vẫn có thể dùng linh lực?

Trong sách gốc, khi Ma thần đến, Tần Giang Nguyệt chẳng hề phản kháng, dù Ôn Nhan đã thề sẽ chặn đầu, hắn cũng không hề động thủ, chỉ bảo Ôn Nhan tránh ra rồi thu hút sự chú ý của Ma thần vào mình.

Sau đó Ôn Nhan bị thương, cũng là trong lúc cố gắng truyền tin khi Ma thần và Tần Giang Nguyệt “thân mật trao đổi”, bị Ma thần bất nhẫn đánh trọng thương.

Loading...