Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 88
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:02:01
Lượt xem: 49
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Quy chần chừ nhảy xuống tay áo, nhận ra dù Tiết Ninh bảo nó đi tìm, nhưng thực ra nàng không hề nhìn nó.
Nàng cũng không nhàn rỗi, liên tục lật xới trong bụi cỏ.
Lật mãi, nàng dừng lại, người mơ màng quỳ gối ngồi đó, dường như lại nhớ tới ánh mắt Tần Giang Nguyệt di chuyển trên khuôn mặt nàng, khó khăn hỏi nàng “Có thể đừng hủy hôn không?”.
... Nàng đâu có màng gì kiếm cốt của hắn.
Tại sao lại thế, không một tiếng động mà trao cho nàng.
Sao vậy chứ? Hắn cho rằng mình như vậy là đang làm việc tốt à?
Nghĩ rằng biết được nàng sẽ biết ơn rơi lệ, hối hận không kịp sao?
Tiết Ninh lạnh lùng đứng dậy, bất ngờ quay đầu nhìn về phía Mộ Không Du, Mộ phủ chủ ngự trị địa vị cao hàng trăm năm lại bị ánh mắt của nàng làm cho tim đập mạnh.
Hắn ta tóc trắng lẫn làn da trắng như tuyết, đôi mắt phượng đen láy quyến rũ, nhìn chằm chằm Tiết Ninh bước từng bước đến trước mặt mình, đưa kiếm cốt đã làm thành pháp khí.
“Trả lại ngươi đây.”
Mộ Không Du: “?”
“Giữ lấy, làm gì cũng được, muốn làm gì thì làm, cầm đi.”
Tất nhiên Mộ Không Du muốn có được kiếm cốt của Tần Giang Nguyệt.
Nếu kiếm cốt thật sự có thể làm thành pháp khí, đó sẽ là sự trợ giúp lớn cho việc trừ khử Ma thần.
Nhưng kiếm cốt đã có chủ mới và đã thiết lập khế ước thần hồn với chủ nhân mới, hắn ta lấy đi cũng vô dụng.
Có thể làm được như thế, rõ ràng cũng chứng tỏ quyết tâm khi Tần Giang Nguyệt trao đi.
Chắc chắn Tiết Ninh không phải là người đã cưỡng chế lấy kiếm cốt, giờ hắn ta có thể hoàn toàn chắc chắn.
Mộ Không Du không nhận, cuối cùng Tiết Ninh không còn bình tĩnh nữa.
Đầu mũi và mắt nàng đều hơi đỏ, dùng sức nắm lấy cánh tay hắn ta, bóp cho cổ tay dưới tay áo của hắn ta đỏ ửng.
“Chết rồi à? Không thể động đậy sao? Bảo ngươi cầm đi! Không phải lúc nào ngươi cũng muốn nó sao?!!!”
Tiết Ninh cưỡng ép nhét kiếm cốt vào tay Mộ Không Du, xoay người bỏ đi, nhưng bị Mộ Không Du kéo lại.
“Hắn đã trao cho ngươi thì đó là của ngươi, dù bổn tọa có muốn nhưng đó cũng là vật của hắn, cuối cùng trao cho ai do hắn quyết định.”
Lời này nói quá chính trực, Tiết Ninh cười quay đầu lại: “Nói thì nghe hay lắm, nhưng có vẻ Mộ phủ chủ không phải là người chính trực như thế.”
Sắc mặt Mộ Không Du biến đổi.
Tiết Ninh nghiêm túc quan sát hắn ta từ trên xuống dưới, nhẹ nói: “Ngươi là yêu, không phải Nhân tộc.”
Trong sách gốc, Mộ Không Du là một nhân vật hoàn toàn chính trực.
Sao một nhân vật như vậy lại là yêu?
Tiết Ninh chỉ nghĩ ra một khả năng.
Có thể hắn ta đã đoạt xá rồi lừa hôn, không trách trong sách mô tả hắn ta chưa bao giờ cho vợ con vào Vô Tranh Pháp Các, đối với họ cũng rất lạnh lùng, công tư riêng biệt.
Nghĩ tới chuyện mình đã đồng ý giữ bí mật cho hắn ta, Tiết Ninh cảm thấy hơi vội vàng.
Nếu hắn ta thật sự lừa hôn, nàng không thể giúp đỡ.
“Ngươi đã đoạt xá Mộ phủ chủ khi nào? Rốt cuộc ngươi là ai? Yêu từ đâu tới?”
Tiết Ninh thẳng thắn hỏi ra, Mộ Không Du tức không kiềm chế được: “Hỗn xược!”
Hai từ đơn giản, thế nhưng thái độ quả quyết không hề tầm thường khiến Tiết Ninh hiểu rằng đó chính là Mộ Không Du thật sự.
Không phải đoạt xá, cũng không lừa hôn?
Điều đó thật lạ lùng.
Tiết Ninh suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Nếu ngươi chính là ngươi thì ta khuyên ngươi ít nhất đừng giấu bí mật này với đạo lữ của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-88.html.]
Có thể ngươi không tiết lộ thân phận và hình dạng vì sợ người trong tu chân giới biết ngươi là Yêu tộc sẽ không phục ngươi, lật đổ ngươi.
Nhưng ít nhất ngươi nên để vợ và con gái ngươi biết bí mật của ngươi, nếu không cẩn thận ngươi có thể phải đi truy thê hỏa táng tràng đó.”
Mộ Không Du bị nàng nói đến cạn lời, phất tay áo: “Ngươi thì biết cái gì chứ!”
“Nếu ta không biết gì thì càng tốt, ta chỉ đưa ra lời khuyên chân thành của một người ngoài cuộc, nghe hay không tùy ngươi, đợi đến khi tro cốt của ngươi được tung lên thì hối hận cũng đã muộn.”
Nàng thực sự rất có kinh nghiệm về chuyện tro cốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhưng Mộ Không Du không biết đánh giá lòng tốt, đáp trả lại: “Tiết Ninh, đừng có xả những lo lắng bất an của ngươi ra ngoài, kéo chuyện lên người bổn tọa cũng không thể chứng minh chuyện trên người ngươi chưa từng xảy ra.”
Ngọc Cốt Chi Hoa một lần nữa trở lại tay Tiết Ninh, Mộ Không Du không muốn can thiệp nữa, mọi chuyện đã rõ ràng, không cần phải tiếp tục nhìn nàng quằn quại.
Hắn ta muốn rời đi, nhưng thấy Tiết Ninh cầm cành hoa đi về phía bờ hồ.
Mộ Không Du không có nhiều tò mò.
Trải qua hàng trăm năm bận rộn, khi có thời gian, hắn ta chỉ muốn yên tĩnh một mình, không hề có chút tò mò thừa thãi.
Nhưng bỗng nhiên đôi chân không còn sức lực, dù thế nào cũng không thể bước tiếp.
Thôi thì cứ xem xem vậy.
Chỉ thấy Tiết Ninh xõa mái tóc dài, cầm cành hoa đi đến bên hồ, quỳ xuống và nằm sấp xuống đó, nhìn chằm chằm vào mặt hồ bị băng phủ, đột nhiên dùng sức đ.â.m cành hoa xuống mặt hồ.
Trái tim Mộ Không Du bỗng nhảy mạnh, tay ngăn cản giơ lên, nhưng vì kiệt sức mà không ngăn được.
Tạo nghiệp!
Phá hoại!
Đó là kiếm cốt! Nếu hư hỏng thì sao?!
Nhưng nói cũng phải, chính vì là kiếm cốt, dù làm sao cũng không hỏng được.
Mặt hồ không hề có vết nứt nào, cành hoa cũng bình yên vô sự, mọi thứ như chưa hề xảy ra.
Tiết Ninh nằm sấp ở đó, Tiểu Quy từ từ tiến lại gần nàng, do dự một lúc vẫn mở miệng: “Hôm đó ta gọi A Ninh dậy, nói với ngươi rằng chân quân có chút không ổn là vì hắn đã rút kiếm cốt làm pháp khí bản mệnh cho ngươi.”
Tai Tiết Ninh nhúc nhích, nhưng nàng không có phản ứng khác.
Tiểu Quy thở phào, tiếp tục nói: “Chân quân nói mình không còn gì giá trị, chỉ còn cái này, vốn dĩ cũng không nghĩ đến chuyện sau khi c.h.ế.t sẽ xử lý thế nào, vì ngươi là vị hôn thê của hắn thì làm pháp khí cho ngươi là thích hợp nhất.”
“Ta không phải là vị hôn thê của hắn nữa.”
Giọng nói của Tiết Ninh không có chút biến động nào.
“Vào thời điểm đó, với hắn, điều đó đã đủ rồi chăng...”
Đó là dự đoán của Tiểu Quy, nhưng sau khi nói ra, mọi người đều biết chắc chắn là như vậy.
Tiết Ninh bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Nàng nhìn chằm chằm vào cành hoa trong tay một lúc, chậm rãi nói: “Đưa cho ta thật sự là lãng phí, nếu hắn kỳ vọng vào ta, mong ta đảo ngược tình thế hiện tại thì đó là suy nghĩ quá xa.”
“Đây xem như tiền bồi thường cho những ngày qua ta ở đây.”
Những ngày ở Vô Tranh Tiên Phủ thật sự rất ngột ngạt, mọi chuyện đã đến nước này, nàng cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Nghĩ cũng vô ích.
Tiết Ninh đứng dậy, quay lại thì lại phát hiện Mộ Không Du vẫn còn đó, siết chặt cành hoa rồi nói: “Ngươi ở đây cũng tốt, khỏi phải chạy đi lần nữa, hiện tại ta phải đi, không đợi được đến ngày mai gặp họ, cách giải thích với họ thế nào, ngươi tự nghĩ đi.”
Nàng bước qua hắn ta với khuôn mặt không chút biểu cảm, lần này hắn ta thực sự không ngăn cản.
Chỉ là đi chưa xa đã nghe hắn ta hỏi: “Ngươi đi như thế này sao?”
Tiết Ninh dừng lại, nghĩ đến hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt hồ băng, lấy ra một chiếc trâm bạc hình hoa mai từ nhẫn Càn Không, lơ đãng buộc tóc lại, người đã thay đổi thành một diện mạo khác.
Mộ Không Du nhận ra pháp khí đó, tâm trạng bất định: “Hắn thật sự không giữ lại gì mà đã cho ngươi tất cả.”
Lời này là điều Tiết Ninh không muốn nghe nhất lúc này: “Không cho ta thì cho ngươi à?”