Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:03:18
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàn Niệm nghe xong sửng sốt, Mộ Không Du tức giận đến nỗi còn muốn cho ông xem: “Bây giờ tin rồi chứ? Chỉ là một đứa cháu gái không ra gì mà thôi!”

“... Chúng ta đi thôi.”

Pháp tự Vạn Phật thờ hồn đăng của Tần Giang Nguyệt ở đỉnh núi trong điện Phụng Minh, mọi người đều có tu vi cao cường nên rất nhanh đã đến được nơi.

Trước khi vào điện, có một tiểu hòa thượng vội vàng chạy ra, thấy Hoàn Niệm bèn quỳ xuống: “Trụ trì, có chuyện không lành rồi!”

Hoàn Niệm nhíu mày, tiến lên đỡ lấy tiểu hòa thượng, quan tâm hỏi: “Đừng vội, có chuyện gì vậy?”

“Hồn đăng của chân quân! Hồn đăng ấy… trụ trì hãy tự mình xem thử đi!”

Mộ Không Du đã không còn quan tâm đến cuộc nói chuyện của họ, bước từng bước lớn vào bên trong.

Điện Phụng Minh không thờ Phật tổ.

Đây là nơi duy nhất trong pháp tự Vạn Phật không thờ Phật tổ mà thờ một vị kiếm tiên đã cứu giúp biết bao sinh mạng khổ đau.

Ở giữa đại điện, tượng thần Hóa Kiếm Thanh Diệu Tiên Tôn bằng vàng sáng chói khiến Mộ Không Du phải dùng tay áo che mắt một chút.

Sau đó, hắn ta nhận ra ánh sáng không chỉ đến từ tượng thần mà còn vì hồn đăng của Tần Giang Nguyệt gặp vấn đề.

Hồn đăng này vốn đã sớm nên tắt, nhưng vài ngày sau khi Tần Giang Nguyệt tử vong bỗng nhiên lại sáng lên.

Ban đầu chỉ là ngọn lửa nhỏ, vào hôm nay, chỉ vài khoảnh khắc trước khi Mộ Không Du vào, hồn đăng bỗng bùng cháy sáng rực rỡ, sau đó lại như hồi quang phản chiếu, cả đèn lẫn ánh sáng cùng tan biến.

Ánh đèn hòa vào ánh sáng, cùng nhập vào trong tượng thần của Hóa Kiếm Thanh Diệu Tiên Tông.

Mộ Không Du ngước đầu, cùng với vô số phật tu nhìn vào tượng thần kiếm tiên.

Người thế hệ này của họ không ai biết kiếm tiên trông như thế nào, tượng thần là do tổ tiên của họ dựng lên ngay khi kiếm tiên vừa ngã xuống, qua nhiều năm bảo trì tu sửa vẫn còn khá sinh động.

Đây cũng có lẽ là bức tượng gần gũi nhất với hình ảnh thật của kiếm tiên trong đời này.

Mộ Không Du nhận Tần Giang Nguyệt làm đồ đệ nhiều năm, ngày đêm nhìn mặt hắn, không biết có phải đã quen mắt, lại cảm thấy đôi mày sắc sảo lạnh lùng của bức tượng chói loá này giống hệt Tần Giang Nguyệt.

Mộ Không Du mạnh mẽ xoa xoa mắt, lại thấy điều này không đáng kể.

Trước đây mọi người đều nói Tần Giang Nguyệt là kiếm tiên tái thế, nhưng rồi sao?

Cuối cùng không phải cũng đã c.h.ế.t sao?

“Như vậy... phủ chủ nghĩ sao?”

Hoàn Niệm đứng bên cạnh hỏi ý kiến của Mộ Không Du, Mộ Không Du không thể tự mình đưa ra ý kiến.

“Tìm các vị trụ trì các môn phái, cùng bổn tọa đến hồ Kính thử mở lớp băng phủ đóng trên mặt hồ ra xem xét kỹ lưỡng xem sao.”

Muốn biết chuyện gì xảy ra, nguồn gốc chắc chắn ở đó.

Mộ Không Du cúi đầu quay người ra cửa: “Biến cố hiện tại, nếu không phải là điều tốt lành cho giới tu luyện thì chắc chắn là điềm báo tai họa khôn lường.”

Ở Nhân giới, Tiết Ninh đang ngồi trong phòng của quán trọ, không hề biết chuyện gì đang xảy ra ở giới tu luyện.

Nàng ngồi bên bàn, trên bàn là những món ăn ngon lành, Tiểu Quy đang bên cạnh ăn uống thỏa thích và phàn nàn: “Đây là quán ăn tốt nhất ở đây sao? Đầu bếp còn không bằng ba phần A Ninh nữa.”

“Thật à, vậy sau này thiên hạ yên bình, ta nhất định mở một quán ăn.”

Tiết Ninh cúi đầu nhìn vào cuốn công pháp trong tay, từng chữ đều do Tần Giang Nguyệt viết, chữ của hắn thật đẹp, từng nét một đều có phong độ, cũng không làm người đọc khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-95.html.]

Nàng một tay cầm cuốn sách, tay kia tạo linh lực, tạo một lúc rồi buông tay.

Nàng nghĩ về tin tức mà mình tìm hiểu được từ tiểu nhị mang thức ăn ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giờ đây nơi ở của Nhân giới không thể so sánh với trước đại chiến Thần - Ma, vẫn phải dựa vào giới tu luyện che chở, Nhân Hoàng chỉ có một người, hậu duệ ít ỏi, năm nay mới vừa có được một hoàng tử.

Tề Vương là vị vương gia duy nhất của triều đình, nhưng không phải là anh em họ hàng của hoàng đế, cũng không phải họ hoàng, mà cùng họ Giang với mẫu thân nguyên chủ - Giang Mộ Vãn, là vị vương gia không cùng họ với hoàng tộc của triều này.

Dòng dõi Tề Vương Phủ đến đời này cũng chỉ còn một mình Tề Vương Giang Trạm.

Dù Giang Trạm có học thức cao siêu, nhưng sức khỏe kém, từ nhỏ đã sống ẩn dật, lần này đi đến giới tu luyện “tìm gốc”, là lần đầu tiên hắn ta đi xa như vậy.

Đúng vậy, tìm gốc, điều này cả Triều Đình đều biết.

Lý do Tề Vương Phủ được phong vương không phải vì công trạng lập nghiệp, thời này cũng không còn ai của Nhân giới có công để họ lập nữa mà dựa vào việc Vương gia có một cô gái từng gả cho tiên quân giới tu luyện.

Ngày nay Nhân giới gặp nhiều khó khăn, Ma tộc Yêu tộc thường xuyên xâm nhập, nếu không có sự bảo vệ của giới tu luyện đã sớm không còn tồn tại, nên Nhân Hoàng rất tôn trọng giới tu luyện, vì mặt mũi tiên quân, trực tiếp phong cho gia đình người phàm kia làm vương, như vậy tiên quân cưới không phải là phàm nhân thường mà là công chúa của Triều Đình.

Những năm đầu, tiên quân vẫn thường xuyên quan tâm, sau không biết vì sao lại không có tin tức, Tề Vương Phủ cũng không liên lạc được với tiểu thư nhà mình.

Nhiều năm qua, Nhân Hoàng thay đổi từ thế hệ này sang thế hệ khác, Tề Vương Phủ cũng thay đổi người cầm quyền, quyền lực trong tay vì mất đi chỗ dựa mà bị tước đoạt liên tục, nếu không có sự thay đổi nào, e rằng sẽ không còn Tề Vương Phủ nữa.

Tiết Ninh cảm thấy đau đầu, giơ tay xoa xoa trán.

Nàng là người trong cuộc, đương nhiên biết tại sao nhà Tề Vương Phủ và Giang Mộ Vãn mất liên lạc.

Bởi vì bà đã chết, đã c.h.ế.t từ rất lâu rồi, c.h.ế.t đến nỗi Vương gia đã đổi người cầm quyền, Nhân Hoàng cũng đã thay người khác.

Mà tiên quân đã kết hôn với Giang Mộ Vãn cũng đã chết, bây giờ trong giới tu luyện, có lẽ chỉ còn Tiết Ninh là điểm tựa cho Tề Vương Phủ.

Vương gia này nói ra cũng chỉ là hậu bối xa xôi của Tiết Ninh, em trai của em trai.

Sau khi chia tay với Vương gia, Tiết Ninh đã thay đổi diện mạo, hiện tại khi đã biết rõ tình hình, nàng cũng không có ý định đi nhận người thân với kia.

Thậm chí không muốn gặp mặt nữa.

Ý định trốn vào nơi trú ẩn của mẫu thân cũng biến mất.

Không phải vì lý do gì khác, chỉ vì nàng chưa đi xa đã cảm thấy có người theo dõi mình.

Có lẽ đối phương cũng là tu sĩ, giỏi về truy tung, nàng đã mất một ít sức lực mới thoát được, vì thế lại thay đổi diện mạo một lần nữa.

Nếu chỉ là người đối xử ân tình, sao lại thô lỗ cử người theo dõi như vậy?

Vương gia còn tỏ ra rất đứng đắn và đáng tin cậy, điều này không giống như những gì hắn ta thể hiện bên ngoài.

Có lẽ hắn ta đang giả vờ.

Có thể hắn ta đã cố tình tiết lộ những tin tức đó cho nàng, thậm chí đã đoán ra thân phận của nàng.

Thật là phiền toái, đến Nhân giới cũng không được yên ổn.

Không thể ở đây lâu, nghỉ ngơi một đêm rồi đổi chỗ là tốt nhất.

Tiết Ninh đang suy nghĩ, bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng hét chói tai, tiếng động lớn truyền đến, cả quán trọ đều rung chuyển.

“Động đất ư!?”

Tiểu Quy nằm trên bàn suýt nữa rơi xuống, Tiết Ninh vội vàng đưa tay ra bắt lấy, nhét nó vào trong tay áo, mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy bầu trời đêm đầy rẫy quái vật Ma tộc, tất cả đều có hình dạng cánh khác nhau, chúng tụ tập lại, bao quanh một vị Ma với đôi cánh xương, lông mày dài, mắt đỏ như máu, vị Ma này ngồi trên xe do quái vật Ma tộc khiêng, nhìn chằm chằm vào đám đông sợ hãi và hét lên.

Loading...