Xuyên Thành Vị Hôn Thê Chưa Cưới Của Nam Phụ - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:03:20
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bỗng nhiên Tiết Ninh nhớ đến một nhân vật trong cuốn sách gốc.

Dưới trướng Ma thần có bảy vị hộ pháp, mỗi người đều có sức mạnh ghê gớm khiến người ta ngưỡng mộ không thể theo kịp.

Trong số đó, mạnh nhất chính là người có đặc điểm là đôi cánh xương, Khuynh Thiên.

Ma cũng có nhiều loại, những kẻ dưới trướng hắn ta đều là những Ma tộc có cánh xương.

Tiết Ninh nhanh chóng đóng cửa sổ lại, biết rằng nơi này không còn an toàn, cần phải lập tức rời đi.

Khuynh Thiên thường xuyên xuất hiện ở cuối truyện, là trở ngại lớn nhất trước khi nam chính đánh bại Ma thần, có thể nói là như một nửa BOSS trong trò chơi thông thường.

Nhưng đó là câu chuyện ở phần cuối truyện, sao hiện tại hắn ta lại xuất hiện?

Thị trấn này gần cửa giới, cũng không phải nơi phồn hoa, trong sách viết rằng Khuynh Thiên thích nhất là các thị trấn của giới tu luyện, dày vò tu sĩ là niềm vui của hắn ta, nhưng đây rõ ràng là Nhân giới, phàm nhân yếu đuối như kiến, Khuynh Thiên coi thường không muốn chơi đùa với họ.

Chuyện này thực sự là làm sao vậy, mọi thứ đã loạn thành một mớ hỗn độn!

Trong lòng Tiết Ninh rối bời, người cũng không yên, vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng lúc này mọi người đều đang chạy, nếu không phải nàng có tu vi trong người, ẩn mình bay lên, e là đã không thể chen ra được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tình trạng này tiếp tục thì chắc chắn sẽ có giẫm đạp.

Không cần Khuynh Thiên làm gì đã có người mất mạng.

Dù Tiết Ninh sinh ra trong xã hội pháp quyền, nhìn không nổi, đang do dự không biết có nên giúp đỡ không thì tiếng hét thảm thiết lại vang lên.

Tiếng kêu gào của Ma tộc theo sau vang lên, Tiết Ninh nhìn qua lỗ thủng trên tường hành lang, thấy các Ma tộc xung quanh Khuynh Thiên nhảy xuống.

“Thời gian không nhiều, mọi người nhanh lên.”

Khuynh Thiên ra lệnh, Tiết Ninh chứng kiến vô số phàm nhân bị Ma tộc kéo lên, giống như ăn thịt gà vịt, xé thành từng mảnh nhai nuốt.

Dù họ là nam hay nữ, già hay trẻ, những bộ xương còn lại đều bị nghiền thành bột cùng với hồn phách sống được thu thập vào trong một cái lư đồng chạm trổ.

Máu từ trên trời rơi xuống, vì quá nhiều, gần như như trời đang đổ mưa máu.

Khuynh Thiên nhìn từ trên cao xuống, thậm chí cảm thấy còn không đủ nhanh.

“Ăn chậm quá, dưới kia còn nhiều người lắm, ăn đến bao giờ mới xong được?”

Dường như hắn ta rất vội vàng, từ trên xe xuống, đôi mắt đỏ m.á.u nhìn xuống dưới, cuối cùng chọn một tiểu cô nương mất đi cha mẹ, đang khóc trong mưa máu.

“Nó không tồi, rất tươi.”

Hắn bay xuống, có vẻ như định tự mình giải quyết tiểu cô nương đó.

Đến cảnh này rồi, hắn ta vẫn còn ăn thịt người.

Tiết Ninh nhìn chằm chằm tiểu cô nương bị hắn ta nhìn trúng, một màn này dần dần trùng hợp với một màn trước khi nàng trọng sinh sống lại.

Mưa m.á.u bao quanh tiểu cô nương, tiểu cô nương búi tóc hai bên, quần áo mặc gọn gàng, chỉ là bị mưa m.á.u từ trên trời rơi xuống làm bẩn.

Tiểu cô nương ngồi bệt trên đường khóc lóc, tuyệt vọng không biết phải làm sao, có người qua đường muốn kéo tiểu cô nương dậy, lại có người khác giữ lại, chỉ vào trời cho người đó nhìn.

Nhìn lên chỉ thấy cánh xương khổng lồ gần ngay trước mắt, chỉ còn cách tóc tiểu cô nương một thước.

Người đó sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng kéo người bên cạnh nhanh chóng chạy trốn.

Những đứa trẻ được chọn là bất hạnh, nhưng họ là người phàm, tay không tấc sắt, sao có thể chống lại những Ma tu này?

Không chạy nhanh chỉ càng c.h.ế.t thêm nhiều người mà thôi.

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, trong lúc tiểu cô nương bị bắt đi, Tiết Ninh đã triệu hồi dây leo hoa bên cạnh trói tiểu cô nương lại, nhanh chóng kéo về phía mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vi-hon-the-chua-cuoi-cua-nam-phu/chuong-96.html.]

Món ngon sắp vào miệng lại bị cướp mất, Khuynh Thiên nheo mắt nhìn qua, thấy một gương mặt nữ nhân rất bình thường.

Rõ ràng nữ nhân đó là một tu sĩ nhưng cũng chỉ vừa mới Trúc Cơ, cứu được tiểu cô nương bèn ôm lấy chạy trốn, dường như không muốn gây xung đột với hắn ta.

Nhưng chạy rồi là xong sao?

Thời buổi này, ngoài Tần Giang Nguyệt ra, chưa ai dám đối đầu trực diện với hắn ta, nữ tu này cần phải nhận một bài học.

Trong quán trọ, Tiết Ninh rút cây trâm trên đầu ra cài vào tóc tiểu cô nương, dạy: “Trong lòng nghĩ đến dáng vẻ mình muốn biến thành!”

Tiểu cô nương ngơ ngác nhưng cũng rất thông minh, được cứu rồi không khóc không la, nghe nàng nói vậy, dù không hiểu ý cũng vẫn làm theo.

Vài giây sau, Tiết Ninh thở dài: “Đừng biến thành dáng vẻ của ta.”

Tiểu cô nương vội nhắm mắt lại nghĩ, lần này biến thành dáng vẻ của mẹ mình.

Tiết Ninh cảm thấy đau lòng, đẩy tiểu cô nương về một hướng: “Chạy về phía đó, đừng quay đầu lại, sau khi trốn thoát muốn biến trở lại dáng vẻ của mình thì chỉ cần nghĩ trong lòng là được!”

Tiểu cô nương ngây người, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông, giọng run rẩy nói: “Tỷ tỷ đi cùng ta…”

“Ta không đi được, ta phải đi nơi khác, chúng ta tách ra chạy mới có thể thoát, nếu có duyên, tương lai còn gặp lại!”

Tiết Ninh đẩy tiểu cô nương một cái, dưới ánh mắt không nỡ và sợ hãi của tiểu cô nương, nàng chạy trốn về phía ngược lại.

Tiểu cô nương sợ uổng phí sự nỗ lực của nàng, cũng không dám chần chừ thêm, hòa vào dòng người chạy trốn, rất nhanh biến mất trong màn đêm.

Người phàm chạy rất chậm, sao có thể trốn thoát khỏi tầm nhìn của Khuynh Thiên?

Chỉ là tiểu cô nương như thể bốc hơi khỏi nhân gian, làm thế nào cũng không tìm thấy tung tích, nữ tu ôm đứa bé cũng biến mất.

Khuynh Thiên muốn trực tiếp phá hủy quán trọ, dưới đống gạch ngói chắc chắn có thể tìm thấy t.h.i t.h.ể của họ, nhưng kẻ cản đường không chỉ có một.

Trong quán trọ lại xuất hiện một nữ tu, toàn thân áo tím, mày mắt yêu kiều, trong đáy mắt có chút sợ hãi nhưng vẫn đứng ra ngăn cản hắn ta.

Khuynh Thiên cảm thấy hôm nay thật không suôn sẻ.

“Tìm chết.”

Hắn ta muốn g.i.ế.c nữ tu này, đối phương có tu vi không thấp, ít nhất cũng là Kim Đan, một chiêu của hắn ta chỉ làm người ta bị thương chứ không g.i.ế.c được.

Khuynh Thiên càng không hài lòng, triệu tập vô số Ma tộc đến bao vây, nữ tu áo tím thấy vậy muốn chạy trốn, nhưng không kịp, đường đi bốn phía đều bị chặn.

Nữ tu mặt như tro tàn, biết mình khó lòng sống sót, đang tuyệt vọng, dây leo và thân cây ép vào giữa, mạnh mẽ giúp nàng ấy mở ra một con đường trong vô số Ma tộc.

Nữ tu áo tím mừng rỡ, nhân dịp này xông ra khỏi vòng vây.

Khuynh Thiên cười lạnh không vui: “Lại dám xuất hiện.”

Hắn ta giơ hai tay lên, định tự mình ra tay, đại hộ pháp dưới trướng Ma thần ra tay thì thật sự cả nhân gian đều bị diệt vong.

Nhưng Ma thần đã ra lệnh phải để đám sâu kiến này sống lay lắt, nếu không thì quá nhàm chán, vì vậy hắn ta cũng không thể tự do hành động.

Ở nhân gian đúng là bó tay bó chân, nếu đánh một trận ở Tu giới còn thấy sảng khoái hơn.

“Đại hộ pháp, sinh hồn và bột xương đã thu thập gần đủ rồi.”

Khuynh Thiên ngừng lại, quay đầu nhìn, phát hiện nữ tu áo tím đã biến mất trong rừng cây mênh mông, toàn bộ cây cối trong trấn đều bị dời đến trước mặt hắn ta, hắn ta cười khinh bỉ, vung tay.

“Còn dám quay lại, cùng c.h.ế.t hết đi.”

Tất nhiên hắn ta nhận ra Mộc Linh Căn là nữ tu cứu lấy tiểu cô nương, mấy nữ tu này đến nhân gian làm gì? Họ không có việc gì khác để làm sao?

“Các ngươi mang đồ về trước, đừng để phu nhân chờ lâu.”

“Vâng!”

Khuynh Thiên đứng trên không, hoạt động cổ và cổ tay: “Triều Ngưng c.h.ế.t rồi, không còn đối thủ, lâu ngày không động đậy, hôm nay bổn tọa vừa hay muốn giãn gân cốt một chút.”

Loading...