"Chỗ chỉ dư một phòng hai bạn nam ở, Diệp Thanh Thanh thì thích hợp lắm. Hay là cô hỏi cô giáo Lưu, tuy chỗ cô cũng nhận một bạn nam nhưng con gái cô một phòng, lấy chồng cũng để trống, ở một tháng chắc vấn đề."
Cô giáo Lưu là giáo viên bổ túc tiếng của Diệp Thanh Thanh, ý của Thư Nhan liền : "Không vấn đề, chị yên tâm để con bé ở đây, dù gì con gái cũng ít về lắm, cứ ngủ phòng nó."
"Thực sự cảm ơn cô giáo Lưu. Thiệt tình là hết cách , ở nhà thuê đang yên đang lành tự dưng chủ nhà đòi. Nhà riêng thì còn đang sửa, khí cho sức khỏe đứa nhỏ nên giờ dám dọn , đành xin cô ."
"Chị coi chủ nhà , vô lý hết sức" cô giáo Lưu giận mặt.
"Ai kìa? Gặp cũng đành chịu, một tháng Thanh Thanh phiền cô giáo nhé."
Thư Nhan đưa Thanh Thanh đến trường, xổm cô bé : "Con ở với cô giáo Lưu một tháng nhé, thể đón con sớm hơn nữa. Thời gian sẽ thường đến thăm con, chuyện gì nhất định báo cho , ?"
"Con , yên tâm nha." Diệp Thanh Thanh rạng rỡ.
Đứa trẻ , mà hiểu chuyện quá!
Dù Thiên Bảo cũng chỉ mới ba tuổi rưỡi nên Thư Nhan cảm thấy chút lo lắng khi giao cho cô giáo, hơn nữa ở nhà trẻ cách bỏ lớp bỏ lớp, dứt khoát xin thầy cô nghỉ đưa Thiên Bảo đến cửa hàng.
"Bà chủ, chị đưa Thiên Bảo đến đây?" Trương Hoa Tú ngạc nhiên hỏi khi thấy Thiên Bảo phía Thư Nhan.
"Chủ nhà của chị tự dưng lấy nhà. Mấy ngày nay gì thời gian tìm nhà nên chị đưa Thanh Thanh ở lớp bổ túc, Thiên Bảo sẽ ở cửa hàng một thời gian. Chị với chị dâu em ." Thư Nhan nghiêng đầu dắt tay Thiên Bảo: "Thiên Bảo, đây là cô Tú Tú, lúc con đó, còn đây là cô Oánh Oánh. Mai mốt ở đây con lời, chạy lung tung, càng chạy ngoài, ?"
"Dạ con " Thiên Bảo ngó ngang ngó dọc, đây là đầu bé đến tiệm của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-104.html.]
TBC
Cửa hàng quần áo vẫn cứ bận rộn, mới đầu Thiên Bảo còn thích thú chạy đông chạy tây, dần dà cu nhàm chán thì quầy thu ngân chơi xe đồ chơi.
Nhìn bong bóng xẹp dần, sẽ ôm tâm trạng may mắn mua đồ rút thăm trung trưởng, thực sự trúng một cái quạt điện, mua đồ ngày càng nhiều .
Sau bữa trưa, Thư Nhan cùng vài dọn dẹp một lượt đống vải thử, vải bỏ lộn xộn , khá bận khách đến mua đồ. Cuối cùng đến lúc thể nghỉ ngơi, Thư Nhan liền thấy Thiên Bảo ngủ đống quần áo.
Thư Nhan bước đến xếp quần áo cho dễ một chút. Trước đây luôn con cái tự trông nom, để ông bà giữ gì đó, điều , vấn đề ở chỗ nhiều điều kiện, đều là gia đình bình thường, kiếm tiền hiếu thảo với ba ? Làm nuôi con? giữ con kiếm tiền? Chỉ khi thực sự va vấn đề , Thư Nhan mới hiểu ba dễ dàng, cũng xưa cô rốt cuộc vượt qua thế nào, trông tiệm trái cây giặt đồ nấu cơm cho con.
Nói nuôi con mới lòng ba , bây giờ Thư Nhan thấu hiểu nỗi khổ của ba lắm lắm, đáng tiếc còn thể phụng dưỡng họ, mỗi nghĩ đến đó Thư Nhan liền cảm thấy lòng vô cùng khó chịu.
"Bà chủ, bên ngoài tìm cô"
Thư Nhan ngẩng đầu , chỉ thấy ông Hồ đang ngoài cửa, cô lật đật mở cửa: "Đến ?"
"Sợ ảnh hưởng cô ăn." ở đây bán quần áo nữ, một đàn ông như ông Hồ tiện trong.
"Không , nhiều khi nhiều mấy mấy ông đưa vợ mua đồ mà." Thư Nhan khác chuyện nhờ điều tra A Lạc. Có một chuyện một là sẽ thứ hai , cuối cùng tất cả đều . đưa ông Hồ nhà kho cũng , nhiều cặp mắt dòm ngó quá, tình ngay lý gian, khó tránh sẽ thổi tin đồn thất thiệt.
"Tú Tú, chị giúp em trông Thiên Bảo, em với ông xem nhà." Thư Nhan giải thích với ông Hồ.
Gần đường Nam Tây thành một công viên nhỏ, một chỗ khá kín đáo, Thư Nhan hỏi: "Tra ?"
" là tra vài thứ, ích thì , tự cô xem ."
Giọng điệu của ông , chắc chắn tra thứ ích. Thư Nhan nhận tập tài liệu, cùng là Phạm Hiểu Mai mua đồ trẻ em, tư liệu của cô khá đơn giản: tỉnh Ninh Hạ, kết hôn, con mới hai tuổi, là chị em với A Lạc, đầu năm nay mở cửa hàng quần áo trẻ em nhờ sự giúp đỡ của A Lạc.