Thư Nhan ngượng, cô chỉ bắt chướng lời của khác, giờ thổi phồng đế mức mặt cô cũng đỏ lên.
" chỉ chút khôn vặt." Cũng thể là học từ khác, nên cô chỉ thể tránh như thế.
"Sao cô gọi là khôn vặt , trai cả của khen mấy , Thư Nhan, thật tình hợp tác với cô, trong điện thoại thể nhiều , thế , ngày mai chúng ngoài ăn một bữa cơm, chúng gặp mặt chuyện, còn cái tên Chu Hồng gì cứ giao cho xử lý là ."
Về đến nhà, Thư Nhan cũng tâm tình dọn dẹp cửa hàng nữa, cô tắm rửa sạch sẽ qua loa giường nghĩ đến chuyện hợp tác với Hồ Thụy Tuyết .
Ai mà chút gan lỳ thử thách, cô nhớ lúc đầu nghiệp đại học xong cũng đầy khí thế như mây bay tạo một vùng trời của , ngay cả gửi CV cũng gửi cho các công ty nhỏ, tất cả đều là các xí nghiệp và các công ty đầu tư và hợp tác thị trường nước ngoài, hơn ba mươi bảng CV cái nào gửi , tát cho cô một cái tỉnh dậy, cô buồn rầu về nhà tìm một công việc, hoa mỹ là chuẩn thi công chức, ban đầu cô còn nghĩ để thi đậu công chức, kết quả thi cả hai năm cũng đậu, lúc đó trong nhà ép hôn, nên cô kéo hành lý về Nam Thành, tìm một công ty bình thường một chức vụ nhỏ bình thường.
Trong thế giới của cô, xã hội dạy cho cô cách , cho nên khi cô xuyên qua nơi cũng nghĩ chuyện đơn giản, bản cô cũng năng lực mạnh, nếu là rồng thì đến cũng là rồng, còn cô chỉ là một bình thường, ý kiến thứ mấy chúc năm hơn thoải mái uống chút canh khi gặp đúng thời cơ ở thời đại .
Vấn đề bây giờ là một cơ hội mặt cô, Hồ Thụy Tuyết gia thế, tiền, hợp tác với cô thể là ít nhưng hiệu quả nhiều, cứ từ bỏ như thế thật sự đáng tiệc.
Mặc kệ đợi ngày mai gặp mặt cái gì, thuận đường giải quyết Chu Hồng luôn, thích , cứ thích yêu quái.
Vẫn như cũ, Hồ Thụy Tuyết cử đến đón Thư Nhan, nơi gặp mặt là trong một sân nhỏ tại con ngõ hẻm, dù là bên ngoài là bên trong thể nơi là một tiệm cơm, chắc nơi là quán cơm chỉ tiếp đãi riêng các đại lão trong truyền thuyết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-124.html.]
"Đồ ăn Nam Thành của tiệm vô cùng chính hiệu , một lát nữa cô nếm thử xem." lúc, Hồ Thụy Tuyết rót một ly cho Thư Nhan, đẩy bánh ngọt về phía mặt cô, : "Bánh ngọt ở đây cũng ngoan, nhưng đừng ăn nhiều."
Thư Nhan cầm lấy một miếng cắn một miếng, cô vẫn nghĩ cho miệng tan chỉ là cách dùng từ quá lên, nhưng khi ăn xong một miếng kiềm chế xúc động cầm miếng thứ hai, hiện tại Thư Nhan chút chờ mong đồ ăn đằng .
Hai cũng nhắc đến bất cứ chuyện gì trong điện thoại và tối hôm qua, câu câu mất tán gẫu đều là một ít chuyện vặt, vô cùng ung dung và dễ dàng.
"Con gái của năm nay ba tuổi , còn con của cô cũng năm tuổi, khi nào đó cô dẫn hai đứa bé ngoài chơi, con bé luôn ở trong nhà nên bạn bè, thấy con trai con gái của cô chắc con bé sẽ vui." Trạng thái tinh thần của Hồ Thụy Tuyết trông còn hơn nhiều .
"Được , cuối tuần , chúng cùng dạo ở ngoại thành." Hiện tại, Nam Thành cũng thật tính bao nhiêu, nhiều nơi nổi tiếng trong tương lai bây giờ vẫn còn là một mảnh đất hoang.
"Ừm, sắp đến thời tiết cũng , ngoài chơi một chút cũng ." Lúc Hồ Thụy Tuyết lên, đôi mắt loan loan như ánh trắng xinh vô cùng.
Thư Nhan nghi ngờ, tại cô xí, học thức, Diệp Chí Cường tìm một sinh viên tuổi trẻ xinh còn văn hóa thì thể hiểu , nhưng vì Trương Bách Tống tìm một A Nhạc mà thứ bằng Hồ Thụy Tuyết? Chẳng lẽ bởi vì tự ti? Muốn lấy tự trọng của đàn ông từ chỗ A Nhạc ? Thật hèn hạ.
TBC
Đồ ăn lượt bưng lên, mùi hương phảng phất quẩn quanh Thư Nhan, cô gắp một đũa cho miệng, mắt nheo , tuy Thư Nhan từng ăn đồ ăn của Nam Thành nhưng thiên vị đồ ăn theo quê hương của hơn, mà hôm nay cô mới phát hiện thiên vị thiên vị, chỉ cần đồ ăn nấu ăn thật ngoan, thì món ăn đó tự nhiên yêu thích.
Ăn cũng sắp no, Thư Nhan cầm ly đặt lên miệng nhỏ uống: "Cô điều tra chuyện của chồng Chu Hồng ?"