Thư Nhan đến chuyện hợp tác ông thật sự động lòng, thế chấp phòng ở chính là biện pháp cuối cùng. Nếu như đến nỗi vạn bất đắc dĩ thì ông tuyệt đối sẽ thế chấp phòng ở vì đó vốn dĩ là nơi an cư lạc nghiệp của ông .
Nếu như phòng ở cũng thua lỗ thì vợ con sẽ nơi nào để ở, tự ông phiêu bạt thì sẽ chẳng vấn đề gì nhưng ông thể để cho vợ con theo chỗ ở cố định .
Nếu như cùng Thư Nhan hợp tác thì giai đoạn sẽ để cô ứng bộ tiền cần thiết, ông cũng cần thế chấp phòng ở còn thể chia sẻ nguy hiểm. Ông Trương nghĩ lý do nào để mà từ chối cả.
Việc ông Trương đồng ý trong dự kiến của Thư Nhan, trưa ngày hôm hai cùng ăn cơm ký kết thoả thuận hợp tác. Buổi chiều ngay tới chợ để chọn vải và một nguyên liệu.
Vốn dĩ Thư Nhan sẽ màu đỏ và màu đen, Trung Quốc thật sự thích màu đỏ nên cô sẽ mua màu sắc nhiều nhất. Sau đó cô chọn thêm cả màu đen và màu xám cho nam giới vì bán cái cũng khá chạy.
Hiện tại lấy về dùng để bán sỉ nên mấy màu sắc sẽ thiếu một chút, đồ của nữ giới chẳng những sẽ thêm một màu hồng nhạt, màu xanh lá mà còn cả màu tím, đồ của nam giới thì sẽ bỏ thêm mau xanh lam, các màu sắc khác cũng thêm một ít chỉ dùng để hàng mẫu, các màu kể sẽ sản xuất hàng loạt.
Mỗi một màu sắc sẽ bốn size, mỗi màu hai trăm bộ thì sẽ là sáu nghìn bốn trăm bộ, nếu tính thêm cả các màu hàng mẫu khác thì sáu nghìn năm trăm bộ, riêng phí nguyên liệu cũng tốn ba mười đến bốn mươi nghìn tệ , bộ tiền đều Thư Nhan chi .
"Có thể sẽ quá nhiều ?" Ông Trương thấy Thư Nhan trả tiền nháy mắt nên do dự.
"Không , cùng lắm thì để trong tiệm hoạt động là , cũng thể hạ giá." Đây cũng là thứ mà Thư Hoan tự tin vì đồ nội y sẽ quá thời, đến lúc đó cuối năm và đầu năm sẽ hai hoạt động đưa : "Ông còn điện thoại của những khách hàng ? Cứ gọi điện qua hỏi một chút xem bọn họ ý định gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-138.html.]
"Cũng chỉ một vài khách lẻ tẻ chắc hẳn cũng lấy bao nhiêu hàng hoá." Ông Trương chút ngượng ngùng, ông từng những thứ cực kỳ nổi tiếng nhưng chỉ đáng tiếc đào thải khỏi thị trường chỉ trong nháy mắt. Hai năm đó ông cũng tiếp tục , nhiều khách hàng từng lấy quần áo của ông đều tới nhà khác.
"Vẫn một chút tình nghĩa hương hoa lúc xưa chứ, những thứ đều là tài nguyên hết nên trở về ông thử liên hệ với bọn họ một chút xem." Thư Nhan đột nhiên nghĩ đến trong xưởng ông Trương nhân viên nghiệp vụ: "Vậy chạy tiêu thụ là ai?"
"Là bà xà nhà , lúc bà là công nhân trong nhà máy dệt nên thể tự quần áo. Bà cũng quen ít , vốn dĩ những vị khách ban đầu đều là bà kéo về." Ông Trương tới bà xã là đáy mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Nhìn ông yêu bà xã như , khoé miệng Thư Nhan nhếch lên: "Vậy thể tiếp tục mời bà xã của ông chạy tới cửa hàng ? Đương nhiên tiền lương sẽ tính riêng."
"Nhà máy nhà mà đến chuyện tiền lương cái gì." Ông Trương xua tay: "Không thành vấn đề , con trai đang học cấp hai nên thật ở nhà bà cũng việc gì cả, thể trở về ."
TBC
"Hiện tại ông đang hợp tác với nên về mặt tiền bạc vẫn nên phân rõ một chút thì tương đối hơn. Trước tiểu nhân quân tử, chúng đừng vì mấy đồng tiền mà mặt ." Thư Nhan cảm thấy mấy thứ cần nên cho rõ ràng: "Như , một tháng sẽ tạm tính lương cho chị dâu là một trăm, 5% hoa hồng cho đơn hàng đầu tiên, 2% cho đơn hàng tiếp theo. Chỉ cần chị bắt những đơn hàng tiếp theo cho cửa hàng thì bộ những đơn hàng tiếp theo đều sẽ trích phần trăm, ông thấy thế nào?"
Quá đủ khí phách, chẳng trách công việc buôn bán của cô thuận lợi như . Ông Trương cảm thấy hợp tác với Thư Nhan thật sự sẽ vui vẻ.
"Hơn nữa, tới Hàng Thành nhập hàng sẽ đẩy mạnh tiêu thụ cùng với bên bán sỉ bên một chút. Nếu như thể đưa những nội y của chúng tới chỗ bọn họ bán thì đơn hàng nhất định sẽ nhanh."
Ông Trương do dự: "Cứ thẳng với bán sỉ như thì liệu thể bọn họ sẽ chép hình thức của chúng ?"