Thời gian vẫn còn nhưng Thư Nhan cũng tính tới tiệm, nếu thì cô sẽ ở nhà cùng tụi nhỏ, cũng lâu cô yên tĩnh ngủ một giấc ngủ trưa. Lúc tỉnh dậy, Thư Nhan cảm thấy cực kỳ thoải mái, khi cửa thấy hai đứa nhỏ cũng thức dậy mà bài tập ở đó, Thư Nhan duỗi .
"Đừng luôn bài tập như thế thỉnh thoảng chơi một chút hoạt động cơ thể." Trong lòng Thư Nhan cảm thán, con cái nhà thì quá nghịch ngợm luôn khiến phụ buộc bài tập. Còn con cái nhà cô thì quá ngoan, tụi nhỏ chẳng cần thúc giục cũng tự học, hơn nữa còn vượt qua mức thành nhiệm vụ, trong lòng cô tự khoe khoang một trận xong chuẩn mua đồ ăn nấu cơm.
Mua xong đồ ăn ngoài, cô thấy Phương Trạch Vũ đang ở chỗ tương đối vắng , tay đang cầm theo một chiếc túi màu đen. Nhìn thấy Thư Nhan, đặt túi cơm xuống mặt đất bên cạnh đó gật đầu với Thư Nhan một cái chuẩn rời .
"Từ từ ." Thư Nhan nghĩ nhiều như mà đuổi theo: " mua nhiều đồ ăn, một lát nữa để cho một phần."
"Không cần , chỗ ăn cơm ." Nội tâm Phương Trạch Vũ do dự một chút, ngay đó lập tức đáp : " đây, khác thì ."
Thư Nhan há miệng thở dốc, cô rằng vấn đề gì nhưng khi nghĩ đến hai đứa nhỏ nhịn xuống. Cô thì sợ lời đồn đãi vớ vẩn nhưng còn bọn nhỏ thì ?
Cô nhặt lấy chiếc túi mặt đất lên, bên trong hộp cơm trong lòng cô nặng trĩu.
Tan tầm Trương trở về thấy Trương Thành Hàm mặc quần áo mới nên nhíu mày : "Không mới mua quần áo ? Sao giờ mua quần áo mới nữa ?"
Thế mà cả ngày cứ nghĩ đến chuyện mua phòng ở, thế thì ngày tháng năm nào mới thể mua nổi đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-169.html.]
Ngô Tú Nguyệt bưng đồ ăn : "Là Thư Nhan mua cho, cô con thường xuyên giúp đỡ đưa đón con của cô nên cô cứ khăng khăng mua quần áo cho Hàm Hàm. Con nhận nhưng cô vui."
"Cô cũng quá khách sáo ." Mẹ Trương thấy đồ là của Thư Nhan mua nên giọng điệu nhanh chóng đổi: "Vừa vặn thì vặn nhưng mà quá, quần áo chỉ mặc năm nay thôi sang năm là thể mặc nữa . Có thể bảo cô đổi lớn hơn ?" Mẹ Trương quần áo Trương Thành Hàm từ xuống hỏi.
"Mẹ, đây là đồ mà mua tặng cho chúng , con thể hổ mở lời thế ." Ngô Tú Nguyệt cũng cảm thấy quá mức nhưng quần áo là đưa cho, cô còn thể kén cá chọn canh chứ?
Bà thở dài: "Người ăn thì khác nên căn bản chẳng sợ tiêu tiền. Con cũng đừng trách giọng điệu của , tiết kiệm như đều là vì cho các con ? Tú Tú cũng sắp lấy chồng , con bé là chậm chạp nhưng phúc của chậm chạp, gả một cái là phòng ở ngay còn là căn phòng chín mươi mét vuông. Về phần của nó và ba con cũng chẳng cần nhọc lòng nhưng các con nơi của các con và Hàm Hàm , trong lòng chúng cũng chẳng dễ chịu gì cả chỉ nghĩ nếu như các con thể một phòng ở như thì cả đời và ba con cũng cảm thấy viên mãn."
"Mẹ, con hiểu mà, con cũng đang nỗ lực tích góp tiền nhưng mà... tích góp đến khi nào đây?" Ngô Tú Nguyệt uể oải xuống.
Mẹ Trương cũng thở dài: "Hiện tại hiệu quả và ích lợi trong nhà máy càng lúc càng kém, với ba con cũng khả năng tới khi nào. Chỉ dựa một tiền lương của Hoa Phong thì mua phòng ở cũng quả thật dễ dàng. Con xem là chúng cũng buôn bán thì thế nào?"
TBC
Ngô Tú Nguyệt kinh ngạc Trương, cô dám tin tưởng Trương mà cũng sẽ chuyện ăn buôn bán.
Trong tư tưởng của thế hệ thì việc ăn buôn bán chính là lợi dụng trục lợi, thuộc về hành vi mất mặt nhưng theo thời gian đổi dời thì càng ngày càng nhiều mạo hiểm ăn hơn, thậm chí còn một lãnh đạo vứt bỏ công việc để ăn kinh doanh. Hơn nữa các tin tức tuyên truyền ít cũng từ từ đổi.
Sở dĩ Trương đổi tư tưởng chỉ là vì thấy Thư Nhan ăn buôn bán kiếm tiền mà động lòng, cái càng quan trọng hơn chính là bà một đồng nghiệp, vốn dĩ con trai của bà là tên vẫn luôn chơi bời lêu lổng du thủ du thực (*). Hai năm chạy tới Dương Thành mà vài ngày bà thấy mở cửa xe con trở về. Đồng nghiệp của bà sướng run lên nên mỗi ngày cứ ở mặt bà diễu võ dương oai.
(*) 二流子 (Du thủ du thực): Ý chỉ công ăn việc định chỉ chơi bời lêu lổng.