Thư Kiến Dương liếc bọn họ một cái, cuối cùng gọi cho Thư Nhan, thuật tình huống ban nãy, đợi Thư Nhan đưa quyết định.
"Cứ theo như bọn họ ban đầu , nhưng một mà chia đều cho bốn, cũng tức là mỗi hai nghìn năm trăm đồng, hai trăm năm mươi cân lúa mạch, hai trăm năm mươi cân kê. Những ngày lễ khác thì ai cho bao nhiêu tùy ý, nếu bệnh nhập viện viện khí chia đều cho bốn. Anh ba, với bọn họ, tiền cho đàng hoàng, đừng mà giở trò với em, thì lễ tết em còn hiếu kính hơn chút. Nếu ... trừ mấy thứ , họ sẽ chẳng gì nữa hết!"
Thư Kiến Dương gọi điện bật loa ngoài nên mặt đều , Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương cũng .
Nói thật thì bây giờ một năm hai nghìn năm trăm thật sự ít, kể còn lúa mạch và kê. Bấy nhiêu đủ hai ăn , tương đương họ chẳng cần đến tiền chu cấp từ ba em, Thư Nhan một nuôi bọn họ.
Nhà cả ý kiến, còn hai và ba dù ý kiến nhưng cũng dám lên tiếng. Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương thì ? Thật họ chê ít, nhưng bi thư thôn ở đây, họ đều dám hó hé.
"Thư Nhan cũng coi như lòng, cứ tính ." Ông cụ Thư cạnh đó góp lời.
Ông cũng , Thư Hữu Phúc càng ý kiến. Vậy là bản thỏa thuận ký.
"Hôm nay cảm ơn bí thư thôn và thôn trưởng . vẫn còn chuyện bàn về đường trong thôn với hai , chi bằng hai vị đến nhà dùng cơm tối, chúng ăn bàn bạc ?" Thư Kiến Dương cất thỏa thuận xong thì mời bọn họ đến nhà ăn cơm.
"Được, chúng đến nhà một lát." Đây chính là chuyện quan trọng nhất hiện tại, thể trì hoãn.
Trong phút chốc, cả nhà chỉ còn một gia đình Thư Hữu Phúc.
"Mẹ. Năm vạn đồng, là năm vạn đấy! Chị nhỏ góp là góp ?" Thư Kiến Tường với biểu cảm như đưa đám: "Nếu nó đưa nhiêu đó cho tụi con thì , góp là đủ để mua một căn nhà lớn trong trấn luôn!"
"Bây giờ mấy chuyện còn tác dụng gì nữa, ban nãy ?" Thư Kiến Bân châm chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-294.html.]
"Vậy ban nãy em cũng im lặng ?" Hai bên tám lạng nửa cân, ai nhường ai.
"Được , còn ồn ào gì nữa? Mấy đứa cũng hết lời ban nãy , mỗi năm ba em mỗi góp hai trăm năn mươi cân lúa, hai trăm năm mươi cân kê, hai nghìn năm trăm đồng." Lúc , lời của Thư Hữu Phúc như tiếng sấm đất bằng.
"Ba, ba đùa gì ? Lúa mạch và kê tụi con ý kiến, nhưng hai nghìn năm trăm đồng á? Ba bán quách con cũng kiếm nhiều tiền !" Thư Kiến Bân cảm thấy ba thích đùa thật.
"Phải đó. Chuyện ban nãy là để lấy tiền từ chỗ chị nhỏ, ba em con mà ba còn chuyện ?" Thư Kiến Tường liếc ba , cảm thấy họ mê diễn kịch quá .
"Ký thỏa thuận cả , chẳng lẽ các định đưa?" Thư Hữu Phúc rít một thuốc lá, liếc lấy bọn họ.
"Không . mà ba, bây giờ ba bắt tụi con chu cấp tuổi già ?" Thư Kiến Bân Thư Hữu Phúc dám tin.
Trong thôn cũng ai gọi là 'về hưu', ở cũng đến bảy, tám mươi tuổi, một còn đến khi chết, khi nào yếu đến mức nữa họ mới đợi con cái chu cấp. Năm nay Thư Hữu Phúc chỉ mới sáu mươi đòi bọn họ chu cấp dưỡng già, là sớm quá !
Thư Hữu Phúc lườm bọn họ: "Sao đây? Không tính chu cấp cho chúng dưỡng già ? Bí thư và thôn trưởng thôi, cần gọi bọn họ ?"
TBC
Ba em thấy Thư Hữu Phúc thật sự như thì lập tức cuống lên. Quái lạ, nay ba vẫn luôn giúp bọn họ việc, nay tự dưng đòi chu cấp?
"Ba, con ý đó, chỉ là... đột ngột quá!" Thư Kiến Tường ấp úng trả lời.
"Tất nhiên các đưa nhiều tiền như , nên mỗi các cứ ba trăm cân lúa mạch, ba trăm cân kê, thêm cả... một trăm năm mươi đồng nữa là . Yêu cầu quá đáng chứ?" Tất nhiên Thư Hữu Phúc mấy đưa nhiều tiền thế, bèn chủ động đề nghị một mức bình thường.
So với mức đưa đó, ba em đều cảm thấy bấy nhiêu vẫn chấp nhận , ai cũng đồng ý. Thư Hữu Phúc lấy giấy bút , ký một bản thỏa thuận khác nữa, đó đuổi hết ba em .
"Ông già, ông gì đó? Bây giờ chúng đều khỏe mạnh, cần tới chúng nó chu cấp?" Ban nãy Lâm Tử Hương phản đối là vì dáng lớn mặt các con, bây giờ thì hai thể chuyện riêng .