Năm trăm? Trương Hoa Tú ngờ Thư Nhan trả lương cao như , chẳng lẽ cô cảm thấy lương cơ bản cộng với hoa hồng sẽ cao hơn thế ?
"Được, chị sợ vất vả, lúc công xưởng còn hiệu quả và lợi ích, để tranh thủ cho kịp, bọn chị thức thâu đêm để cũng là chuyện bình thường, chuyện bất cứ vấn đề gì." Trương Hoa Tú thật sự cảm thấy bất cứ vấn đề gì, bây giờ cô chỉ kiếm tiền, cô tin lấy chồng thì sẽ sống nổi.
TBC
Sau khi trò chuyện thêm một lúc nữa, Trương Hoa Tú về nhà , cô về công xưởng để xin mua đứt thâm niên, lẽ chuyện mất vài ngày, khi nào phê duyệt, cô sẽ lập tức .
Dần dần Trương Hoa Tú còn dè dặt nữa, Thư Nhan nhận cô là một khéo ăn . Giọng từ tốn, nhẹ nhàng, là một hạt giống để bán hàng, bồi dưỡng thêm là thể trở thành quản lý cửa hàng. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô, bản cô là hiểu quần áo, thể tìm một thạo nghề để quản lý cửa hàng , mai cô mở chi nhánh...
Hình như nghĩ xa quá , Thư Nhan tự dọn dẹp bên trong một lượt, ăn một chút gì đó. Ông chủ Trương đưa một nhóm đến sửa sang, Trần Phi cũng ở đây, loanh quanh trong cửa hàng một vòng, như đang tìm gì đó.
"Sao , chỗ nào xảy vấn đề ?" Thư Nhan cảm thấy thảo luận kỹ, chắc là vấn đề gì.
"Không gì, theo họ đến đây để chi tiết, thì sai sót." Trần Phi vờ như vô tình hỏi: "Bà chủ, gặp ở cửa sáng nay đến để tìm việc ?"
" , là cô của bạn học của con gái ." Thư Nhan khẽ đảo mắt, khẽ : "Công xưởng hiệu quả và lợi ích nên dứt khoát mua đứt thâm niên ngoài tìm việc, chỗ thiếu nên tới đây xem thử, mặc dù lớn hơn vài tuổi, nhưng trông còn trẻ hơn mười tuổi, đây chính là khác biệt giữa độc và kết hôn."
Vốn dĩ thấy Thư Nhan lớn hơn cô vài tuổi, mặt Trần Phi lộ vẻ thất vọng, đó thấy Thư Nhan đến độc , đôi mắt chợt phát sáng: "Cô vẫn kết hôn ?"
" , vẫn gặp thích hợp, thấy suy nghĩ của chị đúng, kết hôn là chuyện lớn, thể bởi vì đến tuổi mà lấy bừa ." Thư Nhan liếc Trần Phi: " nhớ vẫn kết hôn đúng ? Sao , thích Tú Tú ?"
Trần Phi chợt đỏ mặt: "Không , chỉ... hỏi bừa thôi. Công ty còn việc, đây, mai gặp ." Trần Phi bước nhanh ngoài ngược hỏi: "Cô sẽ đến ở đây ?"
"Đã quyết định , nhưng chờ chị xử lý xong chuyện ở công xưởng, cũng khi nào chị sẽ đến." Thư Nhan nhướn mày, như thế mà còn thích Trương Hoa Tú ? Tin mới lạ đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-71.html.]
Anh , Thư Nhan nhịn dò hỏi tình hình.
"Thiết kế Trần năm nay bao nhiêu tuổi , thấy hình như ít tuổi hơn ?" Mặc dù nữ lớn hơn nam cũng , nhưng lớn và ngoài sẽ gièm pha nên nam nhiều tuổi hơn nữ thì vẫn hơn.
"Hai mươi chín tuổi, văn hóa khác, cả ngày thiết kế trong phòng việc, đương nhiên trông trẻ trung hơn nhiều." Cai thầu ghen tị : "Hơn nữa còn cổ phần, chỉ chia lợi nhuận thôi mà cũng nhiều hơn mấy chúng cộng ."
"Nói , cũng là một trong ông chủ của các ?" Thư Nhan thật sự ngờ Trần Phi còn là ông chủ.
" , ông chủ của chúng đào về từ một công ty lớn, ngoài lương cao , còn mười phần trăm cổ phần."
"Hơn thế nữa, hai mươi phần trăm cổ phần." Thợ nề bên cạnh cai thầu xen .
"Sao là ba mươi phần trăm?" Thợ điện hỏi.
Quả nhiên, chỉ phụ nữ mới hóng hớt, đàn ông cũng kém hơn bao nhiêu.
Cho dù bao nhiêu cổ phần, chắc chắn Trần Phi cổ phần trong công ty, lương và đãi ngộ cũng thấp, vẻ ngoài ưa , tính tình ôn hòa, là một đối tượng .
"Anh là ở mà lợi hại như ?" Thư Nhan tò mò hỏi.
"Người Tứ Xuyên, bình thường thiết kế Trần chuyện, nên rõ những chuyện khác." Cai thầu đầu với về chuyện rốt cuộc Trần Phi bao nhiêu cổ phần.
Thư Nhan một lúc, nhưng vẫn thông tin gì, cô một tiếng với cai thầu đón con cái.
"Hôm nay con một bông hoa nhỏ." Thiên Bảo ngẩng cao đầu, cho Thư Nhan thấy bông hoa nhỏ trán .