Đây là thu nhập trong hai ngày qua, ngoài hôm nay nhập hàng hết 3762 tệ, ngày mai còn nhập một lô áo khoác. Tính như , tiền cầm cũng nhiều lắm. Quả nhiên, câu "Tiền mở cửa hàng đều trong hàng" hề sai chút nào.
Sáng sớm ngày hôm Thư Nhan thật sự dậy nổi. Cô nấu cháo, ăn kèm với đồ ăn sáng và bánh mì là xong bữa sáng. Cũng kịp cơm trưa cho Diệp Thanh Thanh.
"Đây là hai tệ, buổi trưa con ăn bát mì ở tiệm mì ngoài trường học nhé." Thư Nhan ngượng ngùng.
"Con cần , tiền cho con vẫn còn." Diệp Thanh Thanh lắc đầu.
Đứa trẻ ngốc , còn tiêu tiền. Thư Than xoa đầu cô bé: "Đấy là tiền tiêu vặt cho con, con cứ tích cóp . Đây là tiền ăn trưa cho con, đừng mất. Đi nào, đưa các con học."
Lúc Thư Nhan đến cửa hàng, Trương Hoa Tú và Oánh Oánh đều đến, hai bọn họ thật sự chăm chỉ, ca sáng bắt đầu từ chín giờ, tám giờ bọn họ đến, hai hôm nay còn sớm hơn, từ lúc bảy giờ, tới cửa hàng chỉnh trang quần áo. Tháng tới lúc phát tiền lương, dù thế nào cũng thưởng gấp đôi cho họ.
Ông chủ và nhân viên vốn là hỗ trợ lẫn , Thư Nhan từng công, hiểu cảm giác khổ sở khi cố gắng đền đáp. Hiện tại cô bà chủ, cảm thấy nhiều nhiều, công sức bỏ nên đền đáp xứng đáng.
"Tú Tú, chị kho đếm xem thử còn bao nhiêu cái áo gió, đó xem kiểu dáng bán chạy nhất là mẫu nào, màu gì, mã bao nhiêu." Thư Nhan buông túi, đếm hai trăm tiền lẻ, đây là tiền tiêu lặt vặt mà cô để ở quầy thu ngân, đó bắt đầu lấy sổ sách hôm qua kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-94.html.]
Hiện tại trong cửa hàng hai nhân viên bán hàng chính thức, bộ phận thu ngân đại đa là do Thư Nhan phụ trách, khi nào cô ngoài việc mới giao cho Trương Hoa Tú. Hai bọn họ lúc mua quần áo sẽ chiết khấu, cho nên bọn họ ghi chép chi tiêu thật cẩn thận, nếu cuối tháng khó mà tính tiền lương.
"Chị xem, chiếc màu vàng nhạt trong tay đây bán chạy nhất, chỉ còn một size nhỏ nhất và một size lớn nhất. Bán chạy thứ hai là mẫu áo gió hồng nhạt , mẫu quần bán cũng chạy, size tầm trung bán chạy nhất, áo khoác màu đen thì bán chạy size lớn nhất, chị đều ghi chú vở ." Trương Hoa Tú đưa cho Thư Nhan một quyển sổ, trong đó ghi chép về kiểu dáng, thiếu size gì, rõ ràng.
Trương Hoa Tú việc tỉ mỉ, Thư Nhan liếc mắt một cái là cần đến kho, cô bỏ quyển sổ túi xách: "Buổi sáng chị trông cửa hàng , em chạy tới trạm xe lửa lấy hàng, cùng lắm là hai tiếng nữa sẽ về, mặt khác..." Thư Nhan ngoắc Tú Tú ghé gần chút: "Chị gắn cái giải đặc biệt lên bóng bay tìm chỗ nào kín đáo treo lên ."
"Hôm nay treo giải đặc biệt lên ?" Đây là TV đấy, lỡ như nào đó trộm mất thì .
Giải đặc biệt là một chiếc TV 21 inches trị giá hơn hai nghìn tệ, hai ngày Thư Nhan quên để , sợ cái gì chỉ sợ lỡ như, TV tận hai nghìn tệ đấy, mới để hai ngày trộm mất, cô lấy gì để thu hút khác? Hôm nay là ngày thứ ba , nếu như trúng thưởng, vặn thể một đợt quảng cáo, nếu như ai rút trúng, thì để đến ngày thứ năm thứ sáu, xem xem vị khách nào trông phù hợp thì để cho trúng thưởng . Nói chung khi mua cái TV , Thư Nhan định giữ nó , thật sự tặng nó .
"Để , hôm nay đặt bóng bay giải đặc biệt ở chỗ dễ bốc , nhiều ngày trôi qua , cũng nên chút dáng vẻ kích thích của phần thưởng to nhất chứ." Dặn dò xong, Thư Nhan đeo túi xách rời .
Bây giờ ít taxi đường, khó mà gọi xe, buôn bán mà xe riêng thì bất tiện, Thư Nhan vốn lái xe, nhưng nguyên chủ chắc chắn là , dành thời gian để thi bằng lái mới , mua một chiếc xe bán tải, đường cũng dễ hơn.
Lần Thư Nhan lấy tương đối nhiều hàng, một thể mang về hết , cũng may thể gửi bên vận chuyển giao về cho , chỉ là cần thêm thời gian.
TBC
Vừa về, Thư Nhan phát hiện cửa hàng vô cùng náo nhiệt, một đám vây quanh cửa hàng, chen nổi, cô bèn hỏi một qua đường: "Có chuyện gì thế?"