Thư Nhan nghĩ một chút dậy đến lật xem mấy bộ quần áo kệ. Cổ tay áo khoác cắt, áo len cũng cắt, đây là những cái mà A Lạc xem xem .
"Có ai còn nhớ A Lạc lật xem những bộ quần áo cái nào ?" Bây giờ cô sợ những cái quần áo cô rách bán . Một cái thì còn , nhưng nhiều cái thì sẽ hỏng danh tiếng của cửa hàng.
"Hôm đó kỹ." Những đều thông minh, Thư Nhan hỏi như thì ngay cô nghi ngờ A Lạc.
"Cô cũng ghê tởm quá, thể chuyện như chứ?" Oánh Oánh vô cùng tức giận: "Bà chủ, chúng tìm cô lý."
Thư Nhan lắc đầu, cũng camera, chứng cứ chứng minh do A Lạc , chỉ thể chịu thiệt.
"Cứ thế bỏ qua ?" Công nhân tạm thời vô cùng bực tức.
TBC
Đương nhiên là thể cứ thế bỏ qua, quân tử báo thù mười năm muộn. Bây giờ khai trương, thích hợp gây thêm rắc rối, Thư Nhan mím môi: "Mọi tranh thủ kiểm tra hàng , lát nữa sẽ khách tới. Ngoài , nếu khách tới trả quần áo, hãy nhẹ nhàng, tặng một tấm thẻ hội viên cho đó, nếu đó thẻ hội viên thì hãy tặng một cái váy coi như nhận ."
Buổi trưa, khi mua thức ăn, Thư Nhan qua cửa hàng quần áo của A Lạc, cô liếc mắt , thấy A Lạc đang chuyện với mấy Chu Hồng, thấy Thư Nhan, cô còn vẫy tay với cô.
Thư Nhan nở một nụ đầy ẩn ý với cô rời .
"Có chuyện gì ? Không hai cãi ?" Chu Hồng bóng lưng Thư Nhan, hỏi.
"Cũng thể coi là cãi , chỉ là... Hầy! Bỏ . , Chu Hồng, cô từng thấy Thư Nhan ở đường Phủ Tiền."
"Mấy cô nghĩ trùng hợp ? Thư Nhan là thuê nhà của ." Vào ngày Quốc Khánh, Chu Hồng việc gấp về đường Phủ Tiền, ngờ thấy Thư Nhan dẫn hai đứa con mua đồ ăn, lúc đó chồng cô cũng ở đó nên mới nhà cũ Thư Nhan thuê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/chuong-99.html.]
"Cô Thư Nhan thuê nhà của cô ?" A Lạc khẽ đảo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hôm nay là ngày hoạt động thứ 4, Thư Nhan bận rộn nên rảnh nghĩ đến việc buổi sáng. Hôm đó A Lạc cũng ở lâu trong tiệm, nên phá hư nhiều quần áo, ngoài trừ sáng nay bọn họ trả ba bộ đồ thì còn khách hàng nào trả .
"Sau chú ý nhà kế bên một chút, đừng cho họ tiệm." Sau bảy giờ tối thì còn đông khách nữa, Thư Nhan lấy bốn bộ quần áo xem, tay áo khoác cắt, lẽ do gấp gáp nên chỉ cắt đứt một chút, khâu thì vẫn mặc . Lúc một nhân viên tạm thời mặc bộ , tiếc rằng cô đủ tiền, nếu Thư Nhan bán cho cô .
"Cô tặng ?" Cô tin mà Thư Nhan, cô chỉ buột miệng đại ngờ bà chủ trực tiếp tặng cô.
Chỗ đầu gối của quần jean cắt rách một lỗ bằng ngón tay cái, Thư Nhan liền cắt rách thêm một chút, dùng kim tách từng sợi chỉ , thì liền trở thành quần jean rách gối, phối nó với áo sơ mi hoa văn thì sánh điệu.
Phần n.g.ự.c của áo len cũng rách một lỗ, Thư Nhan học theo mạng thêu một đóa hoa màu đỏ, bên cạnh thêm mấy đóa hoa nhỏ, bỗng chốc trở thành một mẫu áo sành điệu.
"Bà chủ quả thật khéo tay." Mọi vây quanh Thư Nhan đều ngưỡng mộ nàng.
"Cũng chỉ chút kĩ thuật nhỏ thôi, nếu học, thể dạy cho ." Không thể trọng bên khinh bên , cô tặng cho các nhân viên khác khăn choàng cổ hoặc nón. Thật giá mua của chúng chỉ bốn năm đồng, nhưng bọn họ , ngày thường đều bán nó với giá mười mấy đồng, vì thế bọn họ như nhặt bảo vật mà ôm ngực.
Các nhân viên tạm thời đều , tất nhiên thể thiếu nhân viên chính thức Trương Hoa Tú và Oánh Oánh. Thư Nhan tặng mỗi một chiếc quần, thời tiết dần dần chuyển lạnh, quần áo mùa hè bán đắt, vì sale chúng thì bằng lấy đền ơn.
Buổi tối giường, Thư Nhan vẫn ngủ . Người cùng nghề cạnh tranh với là chuyện bình thường, thấy khác buôn bán hơn so với thì lòng thoải mái cũng là chuyện bình thường. mẫu giống A Lạc hiếm thấy, do nàng xui xẻo mới gặp hàng xóm như .
Bản để cho một con rắn độc ở bên cạnh chằm chằm như cũng việc , trăm trận trăm thắng. cô ngoại trừ tên cô là A Lạc, thì điều gì khác nữa.
Sáng hôm , Thư Nhan đưa con học xong thì ghé căn nhà mới của .