Xuyên Thành Vợ Cũ Độc Ác Của Quyền Thần Bị Lưu Đày - Chương 746Ngoại truyện 24

Cập nhật lúc: 2025-10-05 01:35:46
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Trân Trân ăn bánh bao hai ngày.

Nàng thấy thật kỳ diệu, cần đốt lửa, bánh bao vẫn luôn giữ nhiệt độ ấm áp.

Lúc nào ăn cũng nóng hổi.

Không thấy ai, Tô Trân Trân ăn xong liền tự chơi.

Nàng cầm gỗ đồ chơi.

Trông ngoan ngoãn.

Chỉ là hôm đó, khi nàng tảng đá ngoài cửa ăn bánh bao, nàng thấy một bóng bay từ đám mây xa xôi tới.

Khi rõ, Tô Trân Trân liền ngây .

Nàng từng thấy một nam tử nào đến .

Tô Trân Trân cứ đờ đẫn, quên cả phản ứng.

Người mắt còn hơn cả trong tranh.

Vân Nguyệt Trần như làn gió lướt mây, nhẹ nhàng đến mặt Tô Trân Trân.

Thấy Tô Trân Trân chớp chớp mắt y, thần sắc Vân Nguyệt Trần thoáng trở nên mơ hồ.

Tựa như nghĩ đến điều gì, hốc mắt y ửng lên một tia đỏ.

Thần sắc thanh lãnh của y thu liễm , hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh , chỗ nào thoải mái ?”

Tô Trân Trân ngây ngốc lắc đầu, nàng vẫn hồn từ vẻ tuyệt trần .

Tiểu cô nương thích nhất là ngắm .

Chỉ thôi, nàng thấy quá , ngay cả chiếc bánh bao trong tay cũng trở nên ngon hơn.

Hóa đời thật sự đến thế.

Nàng bao nhiêu sách cũng tìm từ ngữ nào để hình dung.

Vân Nguyệt Trần dáng vẻ đáng yêu của nàng, nhịn xung động đưa tay vuốt tóc nàng, sợ nàng giật .

Vân Nguyệt Trần kiềm chế một chút, trong mắt y dường như cũng cuồn cuộn vô vàn cảm xúc, nhưng y cố gắng dùng nhiều loại cảm xúc khác để đè nén .

Tô Trân Trân lên tiếng: “Đại ca ca, buồn ?”

“Ta… buồn ?”

Vân Nguyệt Trần tưởng rằng qua mấy vạn năm, y còn cảm xúc nữa.

Tựa như tê liệt.

Gà Mái Leo Núi

Tô Trân Trân vươn tay chạm mắt Vân Nguyệt Trần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-doc-ac-cua-quyen-than-bi-luu-day/chuong-746ngoai-truyen-24.html.]

nàng còn nhỏ, còn Vân Nguyệt Trần cao.

Nàng với tới .

Vân Nguyệt Trần cẩn thận cúi xuống, để nàng thể chạm .

“Đại ca ca, con thấy ở đây buồn , mắt đỏ hết cả .”

“Con thể cảm nhận .”

Mắt Vân Nguyệt Trần khẽ run lên, “Ta là vui.”

“Vui khi thấy con.”

Cuối cùng cũng tìm thấy nàng .

Tô Trân Trân nghiêng đầu, vẻ mặt hiểu lắm, “Con cũng vui khi thấy đại ca ca.”

“Nương , con năng lực đặc biệt, nên con trong giấc ngủ thấy đại ca ca, đại ca ca sư phụ của con ?”

“Chỉ là trong mơ rõ dáng vẻ của đại ca ca.”

Chỉ thấy y phục trắng và mái tóc bạc như tuyết.

Nàng cũng , thấy mái tóc bạc như tuyết của y, cảm thấy khó chịu.

Lúc Tô Trân Trân vẫn hiểu cảm giác khó chịu .

“Sau sẽ là sư phụ của con, con sống cùng núi , ?”

Tô Trân Trân suy nghĩ một lát đáp: “Vậy con thể gặp cha nương và ca ca nữa ?”

Vân Nguyệt Trần nhẹ nhàng giải thích: “Đợi con học thành tài, thể khỏe mạnh , đương nhiên thể về nhà.”

Tô Trân Trân từ nhỏ thông minh, đương nhiên hiểu rõ chuyện.

“Con , là sư phụ cứu con, con mới thể tỉnh .”

Trước đây hôn mê ngày càng nhiều, nàng thể cảm nhận cha nương và các ca ca đều lo lắng cho nàng.

“Con sẽ chăm chỉ theo sư phụ học tập.”

Nàng suy nghĩ một chút, tìm thấy một miếng ngọc bội từ đưa cho Vân Nguyệt Trần, : “Sư phụ, đây là ngọc bội con đeo từ nhỏ, đây là quà con tặng sư phụ.”

Vân Nguyệt Trần miếng ngọc bội mà tiểu nha đầu đưa tới, lộ vẻ mặt ôn hòa, : “Nha đầu ngốc, bái sư là sư phụ chuẩn lễ vật cho con chứ.”

Y đưa một sợi dây chuyền đặc biệt cho Tô Trân Trân, : “Đây là lễ vật sư phụ tặng con.”

Nói đoạn, y biến một cây roi màu đỏ, : “Đây là binh khí của con, đợi dạy con roi pháp xong, con thể dùng .”

“Ngày thường thể vật trang sức đeo ở eo.”

“Còn cái là nhẫn, là nhẫn gian, con thể bỏ đồ vật trong gian.”

 

Loading...