Tô Trân Trân rón rén qua, xuống bên cạnh Sư phụ .
Nàng vươn tay khẽ vẫy vẫy mặt Sư phụ, phát hiện Sư phụ căn bản phản ứng.
“Nhớ Sư phụ từng giảng, nếu nhập định, hồn sẽ du thái hư.”
“ vì Sư phụ lúc sắc mặt tái nhợt đến .”
Tô Trân Trân căn bản lúc Vân Nguyệt Trần đang trong trạng thái trị thương, tương đương với hôn mê tự động phục hồi cơ thể.
Gà Mái Leo Núi
Tạm thời cảm nhận khí tức xung quanh.
Đương nhiên nếu nguy hiểm, Vân Nguyệt Trần cũng sẽ cưỡng chế tỉnh .
lẽ vì cảm nhận nguy hiểm, Vân Nguyệt Trần vẫn luôn nhập định.
Tô Trân Trân bồ đoàn bên cạnh .
Nhìn Vân Nguyệt Trần như thơ như họa, như tiên như yêu.
Tô Trân Trân chống cằm, thầm nghĩ Sư phụ cũng quá trai !
Cho dù ở cùng Sư phụ hơn một tháng, Tô Trân Trân vẫn cảm thấy chân thật.
Cảm thấy Sư phụ một chút cũng giống thật.
Ngay cả trong tranh cũng bằng Sư phụ.
Nàng sở dĩ thích lên lớp thích Sư phụ giảng bài, chủ yếu là Sư phụ mà.
Chỉ cần Sư phụ, đều cảm thấy thưởng tâm duyệt mục .
Nhìn thì mới nguyện ý học chứ.
Hơn nữa mái tóc trắng như tuyết của Sư phụ càng hơn, tuyệt mỹ như yêu .
Chắc là cũng vì nương nàng kể chuyện trong thoại bản nhiều , nên Tô Trân Trân mái tóc kỳ lạ cũng thấy nghi hoặc.
“ cũng Sư nương là ai, Sư nương nhỉ?”
Tô Trân Trân nhớ nương nàng từng nhận đồ , đồ của nương gọi cha nàng là Sư công.
Cứ thế , Tô Trân Trân cẩn thận buồn ngủ mà dựa đùi Vân Nguyệt Trần ngủ .
Vân Nguyệt Trần lúc mới cảm nhận động tĩnh, từ từ mở mắt.
Khi thấy Tô Trân Trân đang gối đầu đùi ngủ say, mày mắt thanh lãnh của trở nên dịu dàng.
Bất đắc dĩ xoa đầu nàng, khẽ thở dài : “ là tiểu nha đầu chẳng để bớt lo mà!”
Tuy , nhưng thần sắc Vân Nguyệt Trần dịu dàng sủng nịch.
Chàng sợ Tô Trân Trân cứ dựa như sẽ ngủ thoải mái, nhẹ nhàng bế nàng lên.
Vân Nguyệt Trần động tác nhẹ nhàng, khi bế Tô Trân Trân về phòng nàng, đắp chăn cho nàng cẩn thận.
Vừa định rời , tay áo đột nhiên túm lấy.
Khi Tô Trân Trân ngủ, tiềm thức ngửi thấy khí tức quen thuộc, lẩm bẩm, “Sư phụ!”
Hai chữ khẽ khàng, khiến bước chân Vân Nguyệt Trần đều dừng .
Nhìn nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, Vân Nguyệt Trần cũng nỡ gỡ tay nàng , càng lo nàng ngủ ngon.
Bởi Vân Nguyệt Trần liền xuống bên cạnh, cứ thế bầu bạn cùng Tô Trân Trân.
Chắc vì cảm thấy bên cạnh khí tức thể tin cậy dựa dẫm, Tô Trân Trân ngủ say.
Cho đến sáng ngày thứ hai, khoảnh khắc Tô Trân Trân mở mắt, liền thấy Vân Nguyệt Trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-doc-ac-cua-quyen-than-bi-luu-day/chuong-753ngoai-truyen-31.html.]
Mắt nàng sáng bừng, vui vẻ : “Sư phụ!”
Vân Nguyệt Trần cả đêm đều ở đây nhắm mắt đả tọa.
Nghe thấy tiếng, mở mắt, “Tỉnh , chỗ nào thoải mái ?”
“Sư phụ, cảm thấy thêm chút lực lượng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”
“Hơn nữa khi hấp thu linh khí, cảm thấy nhanh hơn .”
Vân Nguyệt Trần xoa đầu nàng : “Vậy là .”
“Đợi đả thông bộ kinh mạch cho ngươi, ngươi liền thể chính thức tu luyện.”
Tô Trân Trân gật đầu : “Ừm ừm.”
Nàng cảm thấy Sư phụ ở đây, nàng nhất định thể học thành tài.
……
Cứ như hai thầy trò liền ở Vân Lai Sơn.
Ngày thường Vân Nguyệt Trần dạy dỗ Tô Trân Trân.
Tô Trân Trân cũng chăm chỉ nỗ lực học tập.
Đương nhiên khi đả thông mười hai kinh mạch, tốc độ tu luyện liền nhanh hơn.
Đôi khi sợ nàng mệt mỏi buồn chán, Vân Nguyệt Trần cũng sẽ dẫn Tô Trân Trân xuống núi du ngoạn.
Dẫn nàng dạo một chợ phiên, những nơi ăn mừng lễ hội, Vân Nguyệt Trần cũng sẽ dẫn nàng .
Biết nàng thích náo nhiệt, nên dẫn nàng cảm nhận bầu khí náo nhiệt đó.
Thoáng cái, Tô Trân Trân cũng mười lăm tuổi.
Đến mười lăm tuổi chính là lúc cập kê.
linh hồn của Tô Trân Trân dung hợp phục hồi, hơn nữa nàng khi cập kê vì nguyên nhân tu luyện, còn thể sẽ chiêu dẫn lôi kiếp.
Bởi Vân Nguyệt Trần cũng dám cứ thế dẫn Tô Trân Trân vượt qua thông đạo hai thế giới, đưa nàng về Đại Yến Triều.
Tuy nhiên đến ngày Tô Trân Trân cập kê, Vân Nguyệt Trần vẫn chuẩn y phục, trang sức cài tóc cho nàng, và cả trâm cài tóc do chính tay điêu khắc.
Vân Nguyệt Trần giúp nàng cử hành lễ cập kê, nàng : “Mười lăm tuổi , là đại cô nương .”
Thoáng cái, tiểu cô nương trưởng thành.
Vân Nguyệt Trần sủng ái tiểu cô nương như châu như bảo.
Nhìn nàng lớn lên trở nên xinh hơn, trong lòng cũng quá nhiều cảm khái.
Tô Trân Trân thần sắc Vân Nguyệt Trần : “Sư phụ, rõ ràng cập kê, vì sầu muộn đến thế?”
“Không , Sư phụ chỉ là cảm khái, thoáng cái ngươi lớn .”
Tô Trân Trân chớp chớp mắt, kéo tay áo Vân Nguyệt Trần : “Sư phụ, đang hoài niệm ai, nhớ ai đó ?”
“Có Sư nương ?”
Chắc vì Vân Nguyệt Trần sủng nàng, nên Tô Trân Trân đôi khi ở mặt cũng sẽ thỉnh thoảng nũng một chút.
Muốn gì liền .
Vân Nguyệt Trần những lời , cơ thể cứng đờ một chút.
Chàng sâu mày mắt nàng, tựa hồ thông qua mày mắt nàng mà thấy ai đó.
“Sư phụ, vì như ?”