Lúc Tô Trân Trân mới tỉnh giấc từ giấc mơ.
Thật sự là cảnh cuộc sống ẩn cư trong mơ quá rõ ràng, khiến Tô Trân Trân cảm thấy chân thật.
Cho nên khi tỉnh dậy nàng vẫn hồn, lúc vẫn còn mơ màng.
Nhìn thấy sư phụ, liền nghĩ đó là Dạ Nguyệt của nàng.
Giống hệt Dạ Nguyệt .
Chỉ là khí chất chút giống lắm.
Cho nên Tô Trân Trân liền bản năng gọi tên Dạ Nguyệt.
gọi xong, nàng đột nhiên cảm thấy ấm trong lòng n.g.ự.c đang ôm nàng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Tô Trân Trân lạnh cóng một cái, rùng , cả bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
Nàng chợt nhận điều gì đó: "Sư phụ!"
"Ta , mới mơ!"
"Sư phụ, sắc mặt kém , lạnh thế ?"
Tô Trân Trân cảm thấy sư phụ nàng chút .
Vân Nguyệt Trần trái tim như nghẹt thở.
"Không gì, ôm nàng về phòng ."
Nói , Vân Nguyệt Trần ôm Tô Trân Trân phòng lầu, đặt nàng lên giường.
Tô Trân Trân vươn tay ôm lấy cánh tay Vân Nguyệt Trần, ỷ dựa .
Vân Nguyệt Trần thấy sắc mặt Tô Trân Trân đổi, mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt tóc nàng : "Nằm mơ ?"
Tô Trân Trân ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ."
Vân Nguyệt Trần cúi đầu nàng, trong mắt ẩn chứa cảm xúc cố kìm nén, ôn hòa : "Nàng mơ thấy gì, thể kể cho sư phụ ?"
Tô Trân Trân đưa tay xoa xoa mặt , cảm thấy ngại ngùng.
"Sư phụ, giấc mơ của kỳ lạ, nhé!"
Vân Nguyệt Trần an ủi vuốt tóc nàng : "Ừm, sư phụ nàng chứ."
"Chỉ là nàng gọi sư phụ là Dạ Nguyệt, cái tên đặc biệt."
Đó là cái tên mà từng từ mấy vạn năm .
Tô Trân Trân : "Sư phụ, một giấc mơ, mơ thấy Diệp Trân và Dạ Nguyệt..."
Tô Trân Trân từ từ kể những cảnh tượng thấy trong mơ cho sư phụ .
"Sư phụ, rõ ràng chỉ là mơ, nhưng cảm thấy vô cùng chân thật, hơn nữa Dạ Nguyệt giống hệt sư phụ."
"Sư phụ, nhé."
Để sư phụ thấy, liệu nghĩ nàng ý đồ bất chính với sư phụ .
Thế nhưng vốn dĩ nàng thích sư phụ, thêm giấc mơ, trong mơ nàng với tư cách là Diệp Trân thành vợ chồng với Dạ Nguyệt giống hệt sư phụ.
Đương nhiên thành vợ chồng, tự nhiên cũng nhiều chuyện mà vợ chồng thể .
Nghĩ đến đây, mặt Tô Trân Trân đỏ bừng.
Thật kỳ lạ, nàng mơ thấy những chuyện .
Vốn thích sư phụ, giờ sư phụ, thể xem là sư phụ nữa .
Tim nàng đập nhanh hơn.
Vân Nguyệt Trần vươn tay ôm lấy Tô Trân Trân, cánh tay siết chặt dần dần.
"Làm thế!"
"Nếu một ngày..."
Nếu một ngày, nàng tất cả chuyện, liệu hận , trách ?
Vân Nguyệt Trần dám nghĩ tới.
Vân Nguyệt Trần bây giờ chỉ mong nàng bình an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-doc-ac-cua-quyen-than-bi-luu-day/chuong-759ngoai-truyen-37.html.]
Vân Nguyệt Trần ôm càng lúc càng chặt, Tô Trân Trân cảm thấy đau.
"Sư phụ, đau!"
Vân Nguyệt Trần mới giật hồn, vội vàng nới lỏng vòng tay.
"Xin , sư phụ chút thất thố."
Tô Trân Trân nghiêm túc : "Sư phụ, mệt mỏi , là nghỉ ngơi ?"
"Thân thể thật sự chứ?"
Tô Trân Trân lo lắng vươn tay đặt lên mạch đập của Vân Nguyệt Trần.
Gà Mái Leo Núi
Nàng học nhiều từ sư phụ, cũng hiểu một chút về bắt mạch và chế thuốc, nên xem thể thế nào.
Vân Nguyệt Trần vẻ lo lắng của nàng, dịu giọng : "Sư phụ ."
"Sở dĩ nàng cảm thấy rõ ràng, là vì đó là chuyện của kiếp ."
Vân Nguyệt Trần rốt cuộc vẫn đành lòng dối che giấu nàng.
Hắn từng dối nàng.
Cũng nỡ.
Nếu nàng mơ thấy một vài chuyện, sớm muộn gì nàng cũng sẽ hết.
Hơn nữa, một khi linh hồn nàng dung hợp, thể hồi phục, nàng nhất định sẽ nhớ tất cả chuyện của kiếp .
"Kiếp ?"
Tô Trân Trân đến đây, liền kinh ngạc, đôi mắt mở to, chớp mắt Vân Nguyệt Trần.
Mặc dù chút dám tin, nhưng chuyện nhiều, thoại bản nhiều, nàng cũng hiểu rằng đại thiên thế giới vô kỳ bất hữu.
Chẳng lẽ đó là ký ức kiếp .
"Sư phụ, kiếp chúng là vợ chồng ?"
Vân Nguyệt Trần khàn giọng thì thầm: "Ừm, đúng !"
"Vậy, Dạ Nguyệt đó là sư phụ ?"
Giọng Vân Nguyệt Trần càng trầm thấp: "Ừm, là !"
"Diệp Trân cũng là nàng."
Hắn tìm nàng lâu đến thế, cuối cùng mới tìm thấy nàng ở một thế giới khác.
Nỗi vất vả trong đó, Vân Nguyệt Trần từng với bất kỳ ai.
chỉ bản , khi tìm thấy Tô Trân Trân, vui mừng đến nhường nào.
Dù chỉ là thấy nàng, cũng đủ khiến lòng an .
Nghe thấy giọng điệu khẳng định của sư phụ, Tô Trân Trân ngọt ngào : "Vậy thể , thích sư phụ."
"Dù là Diệp Trân bây giờ, đều thích sư phụ, sư phụ sư phụ của nữa."
"Ta ở bên sư phụ."
"Vân Nguyệt Trần!"
Tô Trân Trân trực tiếp gọi tên .
Gọi Vân Nguyệt Trần.
Vân Nguyệt Trần những lời , tim run lên kịch liệt.
Trong lồng n.g.ự.c càng dâng trào sóng lớn kinh thiên, như thể những con sóng cuồn cuộn đang cuốn lấy .
Tình cảm kìm nén trong tim dường như bùng nổ kiểm soát.
Gần như thể kiềm chế, thể đè nén nữa.
Hắn từng nghĩ, tên từ miệng nàng thốt , thể đến .
"Nàng..."
Vân Nguyệt Trần khàn giọng thốt nên lời.