Xuyên Thành Vợ Cũ Độc Ác Của Quyền Thần Bị Lưu Đày - Chương 771Phiên ngoại 49
    Cập nhật lúc: 2025-10-06 07:37:14
    Lượt xem: 14 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Thoáng cái, nhi tử và nữ nhi của Hoắc Băng Thạc và Tô Nhược Tình đều trưởng thành.
Hoắc Khinh La mười lăm tuổi, năm , tiết trời đầu đông tuyết rơi, nàng theo mẫu dâng hương.
Hiện giờ phụ nàng vì Đại Yến triều lập công lao, sớm phong tướng quân.
Phụ nàng cùng ca ca nàng cũng trở về cố tộc Hoắc gia tại Tinh Bắc chi địa để trấn thủ biên quan.
Đương nhiên nàng và mẫu vẫn ở kinh thành.
Mặc dù Hoàng đế , cho phép bọn họ cùng về Tinh Bắc chi địa, tin tưởng phụ nàng.
theo quy củ, mẫu nàng cùng nàng hoặc ca ca nàng cần ở kinh thành.
Bởi nàng và mẫu vẫn ở kinh thành.
Đương nhiên đôi khi, mẫu nàng cũng sẽ đến Tinh Bắc chi địa.
Đôi khi phụ và ca ca cũng sẽ trở về, cả nhà đoàn tụ.
Chỉ là Tinh Bắc chi địa Man tộc ở phía tây bắc, Man tộc đôi khi sẽ cố gắng tấn công Đại Yến triều.
Bởi phụ nàng và ca ca cần trấn thủ biên quan.
Mẫu nàng lo lắng cho phụ và ca ca, cho nên cách một thời gian đều đến dâng hương.
Hoắc Khinh La chút buồn chán, liền khu rừng phía dạo chơi.
Chỉ là ngờ bao lâu liền đổ tuyết.
Hoắc Khinh La chuẩn về, đột nhiên cảm thấy sát khí.
Hoắc Khinh La tuy là nữ tử, nhưng bởi vì phụ và ca ca nàng vẫn luôn luyện võ ở trường võ trong nhà, cho nên từ khi còn nhỏ nàng tai mắt thấy, cũng hứng thú với những điều .
Bởi phụ và ca ca cũng dạy dỗ nàng.
Đương nhiên bình thường khi Tô Nhược Tình dẫn Hoắc Khinh La về Tô gia, tất cả trong Tô gia cũng đều sẽ chỉ điểm võ nghệ cho Hoắc Khinh La.
Đến mức nội công võ công của Hoắc Khinh La cũng yếu.
Nàng trực tiếp nhảy vọt lên, trường tiên bên hông nhanh chóng vung .
Đây là vũ khí tiểu di Tô Trân Trân tặng cho nàng.
Hoắc Khinh La dùng thấy thuận tay, bởi liền thích.
Hơn nữa bình thường cây roi giắt bên hông, căn bản điều gì.
Trường tiên của Hoắc Khinh La vung tới.
“Chát!”
Âm thanh lớn vang lên, tên hắc y nhân xông lên phía nhất trực tiếp từ trung ngã xuống đất.
Điều khiến đám hắc y nhân phía chuẩn tấn công truy sát đều ngẩn một chút.
Ngay lúc , Hoắc Khinh La đến đây, nàng hung hăng vung roi.
Âm thanh “chát chát” vang lên, nàng càng thêm khí thế bức hơn mười tên hắc y nhân, chắn mặt nam tử đang ghế .
Lúc Hoắc Khinh La hề chú ý đến ngón tay thon dài như ngọc của nam tử khẽ động, ám khí thu .
Hoắc Khinh La lớn tiếng : “Ban ngày ban mặt, các ngươi mà dám động thủ g.i.ế.c ở nơi .”
“Các ngươi là ai, dám tùy tiện g.i.ế.c .”
Hoắc Khinh La sự dạy dỗ của phụ mẫu, tâm tính đơn thuần lương thiện.
Tuy là nữ nhi tướng quân, nhưng nàng từng kiêu căng, cũng sẽ coi thường dân thường.
Hắc y nhân Hoắc Khinh La đột nhiên xuất hiện phá hỏng kế hoạch của bọn chúng, ánh mắt âm hiểm vô cùng.
“Tìm chết!”
Nói , hắc y nhân hung hăng lao đến sát hại Hoắc Khinh La.
Hoắc Khinh La bắt đầu giao đấu với những .
Hoắc Khinh La chiêu chỉ để tự bảo vệ , hề hạ sát thủ.
những sát thủ hắc y vô cùng tàn độc, chiêu nào cũng nhắm mạng Hoắc Khinh La.
Khi Hoắc Khinh La chú ý, nam tử phía nàng phóng ám khí, g.i.ế.c c.h.ế.t từng tên hắc y nhân đang lén lút tấn công ý đồ sát hại Hoắc Khinh La.
Đợi đến khi giải quyết xong , Hoắc Khinh La thấy một đống t.h.i t.h.ể la liệt, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Sau đó đến bên cạnh vịn cây bắt đầu nôn mửa.
Gà Mái Leo Núi
Nàng tuy võ công, nhưng từng g.i.ế.c .
Mặc dù bọn chúng , đáng chết.
thấy những t.h.i t.h.ể như , thấy m.á.u tươi, cơ thể nàng bản năng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hoắc Khinh La nôn mửa một lúc lâu, từ lúc nào, một tiếng động ghế xoay chuyển đến bên cạnh Hoắc Khinh La, đưa về phía nàng một chiếc khăn lụa trắng sạch.
Hoắc Khinh La tự nhiên nhận lấy, cũng ngẩng đầu lên mà trực tiếp lau lau, “Đa tạ!”
“Không !”
Chỉ là hai chữ đơn giản, thanh âm như tuyết đọng, mang theo lạnh thấu xương, như dòng suối trong khe núi va đá, vô cùng êm tai.
Hoắc Khinh La kìm ngẩng đầu sang.
Rồi nàng liền thấy một nam tử tuyệt như huyễn mộng.
Nam tử trông chừng mười bảy mười tám tuổi, ghế, mái tóc đen như mực, y phục trắng như trăng sáng, dáng như tùng như trúc.
Gió tuyết thổi bay áo bào của , khiến trông yếu ớt gầy gò, dung mạo thanh tú như ngọc, mang một vẻ mong manh dễ vỡ.
Hắn trầm tĩnh ghế, tựa như một bức họa động đậy.
Ánh mắt lạnh lẽo, thờ ơ, càng mang theo sự xa cách, bình thản như thể bất kỳ chuyện gì đời cũng thể khiến d.a.o động.
Hoắc Khinh La kinh diễm đến nỗi một lúc lâu vẫn hồn.
Dù quen mắt với loại mỹ nam ở Kinh thành, Hoắc Khinh La vẫn khỏi khí chất của nam tử cho khuất phục.
Khí chất y vô cùng độc đáo.
Chỉ là nghĩ tới bản chật vật đến thế mặt mỹ nam, Hoắc Khinh La cảm thấy thật ngượng ngùng.
“À, tuy cứu ngươi, nhưng ngươi cần để tâm, đây là việc nên .”
Nghe Hoắc Khinh La , thiếu niên mới chậm rãi động mi mắt, nhưng đôi mắt mực đen vẫn gợn sóng.
Y như nhíu mày, nhưng lời nào.
Hoắc Khinh La thấy tính tình thật lạnh lùng, “ , ngươi tên gì, tên Hoắc Khinh La.”
Khi tên Hoắc Khinh La, đáy mắt thiếu niên xẹt qua một tia sáng tối vụn vặt, dường như nghĩ tới điều gì đó.
Khoảnh khắc , Hoắc Khinh La luôn cảm thấy tên của dường như khiến y phản ứng.
“Ngươi quen ?”
“Không quen!”
Thanh âm của thiếu niên lạnh đến mức thể khiến đóng băng thành tượng.
“Không đúng, ngươi hẳn là quen chứ.”
“ , tên , ngươi tên gì ?”
“Ta ở Kinh thành từng gặp ngươi bao giờ.”
Chủ yếu là từng thấy nào khí chất độc đáo như , qua cứ như cảm giác mong manh.
Còn chân của y nữa.
Hoắc Khinh La vốn định hỏi, nhưng nàng nhớ nương từng với nàng, đừng hỏi những chuyện khác thể nhắc tới.
“Này, cứu ngươi, ngươi chuyện với ?”
“Ngươi mặc phong phanh như , lạnh ?”
“Ngươi tên gì, cũng nên cho chứ, ngươi yên tâm, sẽ để ngươi báo đáp ân cứu mạng ...”
Tào Ôn Từ tiếng lảnh lót bên tai, cuối cùng vẫn thốt ba chữ: “Tào Ôn Từ!”
“Tào?”
“Ngươi họ Tào!”
Hoắc Khinh La suy nghĩ, đột nhiên như nhớ điều gì đó, : “Chẳng lẽ ngươi là của Tào Bang?”
Tào Ôn Từ cũng phủ nhận, Hoắc Khinh La liền y hẳn là của Tào Bang.
Trong đầu Hoắc Khinh La tự nhiên nhớ tới vài chuyện về Tào Bang mà nàng từng .
Truyền ngôn rằng, thiếu bang chủ Tào Bang từng văn võ tài, kinh tài tuyệt diễm, học hành cực giỏi, Kinh thành đều y sẽ là tài năng Trạng nguyên.
năm năm , Tào Bang xảy một chuyện lớn.
Sau đó, thiếu bang chủ Tào Bang trọng thương, khi tỉnh thì thể , y từ bỏ việc học hành khoa cử, bắt đầu tiếp quản Tào Bang.
Với thủ đoạn mạnh mẽ, y thu tóm bộ thế lực Tào Bang về tay .
Đương nhiên phụ mẫu của y đều qua đời.
Vừa nghĩ tới đây, Hoắc Khinh La liền Tào Ôn Từ với ánh mắt đồng tình thương xót.
Một đẽ như , mà trải qua nhiều chuyện đến thế.
Trái tim tiểu thái dương của Hoắc Khinh La bắt đầu tỏa nhiệt, nàng khẽ : “À, nơi đây lạnh, là ngươi theo về nhà, nhà ấm áp hơn.”
Tào Ôn Từ nàng, đột nhiên một cách bí ẩn, nhưng ý chạm tới đáy mắt: “Hoắc cô nương, gặp lạ đều đối đãi như ?”
Chương 772, Ngoại truyện 50:
Hoắc Khinh La chớp chớp mắt, hiểu rõ, nhưng vẫn giải thích: “Không .”
“Đây chẳng đầu cứu , ngươi cũng lạ, ngươi là thiếu bang chủ Tào Bang đúng , từng về ngươi .”
“Ngươi đây từng ở Kinh thành, đều những truyền thuyết về ngươi.”
Khi còn bé, nàng còn khá tò mò.
Chỉ là vì , hễ nhắc tới Tào Bang, phụ mẫu nàng thần sắc liền khác thường.
Nương nàng đôi khi còn thở dài.
Nàng cũng phụ mẫu quen của Tào Bang .
Hoắc Khinh La cũng vì , y, liền giúp đỡ.
Đặc biệt dáng vẻ thanh lãnh mà yếu ớt của y, nàng càng cảm thấy thể quản.
Tào Ôn Từ thu thần sắc, từ bên hông lấy một miếng ngọc bội đưa cho Hoắc Khinh La : “Đây là lễ tạ ơn!”
Hoắc Khinh La miếng ngọc bội trong tay, chỉ cảm thấy chất liệu đều cực kỳ .
Nàng cứu vốn hề nghĩ tới việc nhận đồ vật.
Ngay lúc , xa truyền đến tiếng gọi nàng.
“Khinh La, Khinh La...”
“Hoắc tiểu thư!”
Hoắc Khinh La đầu , đợi khi nàng hồn tìm Tào Ôn Từ thì Tào Ôn Từ biến mất.
“Ơ, mất ?”
Hoắc Khinh La tìm một vòng thấy , đành trở về.
Tô Nhược Tình nàng vẻ mặt lơ đễnh, hỏi: “Sao ?”
Hoắc Khinh La lắc đầu : “Không gì.”
“Nương, xem, giờ Đại Yến quốc thái bình thịnh trị, còn chuyện truy sát ám sát thế ?”
Tô Nhược Tình : “Đương nhiên , các môn phái thế lực giang hồ, đ.á.n.h g.i.ế.c cũng nhiều.”
“Con cũng đừng nghĩ an ninh Kinh thành nhất định , cao thủ giang hồ nhiều lắm, bọn họ thần quỷ nhập Kinh thành cũng là chuyện thường.”
“Cho nên, con ngoài cũng mang theo hộ vệ cẩn thận.”
“Hơn nữa, phụ con chiến trường từng g.i.ế.c tướng lĩnh Man tộc và tướng lĩnh nước khác, bọn họ lẽ ôm hận trong lòng, sẽ nghĩ tới việc tay sát hại, cho nên con và đều cẩn trọng, nhất định đừng gây thêm phiền phức cho phụ và trưởng con.”
Hoắc Khinh La nghiêm túc lắng , gật đầu.
Vậy nên bao năm qua, Hoắc Khinh La kỳ thực từng rời khỏi Kinh thành.
Đôi khi nàng thật sự ngoài xem một chút.
Đợi Hoắc Khinh La rời , Tào Ôn Từ mới từ nơi tối tăm bước .
Rất nhanh, một áo bó xuất hiện, quỳ mặt Tào Ôn Từ : “Chủ tử, là thuộc hạ đến muộn.”
“Không , xử lý t.h.i t.h.ể .”
“Chủ tử, vị tiểu thư là cô nương nhỏ mà Gia chủ năm đó từng nhắc tới ?”
Tào Ảnh nhớ rõ, đây Gia chủ tâm tâm niệm niệm bồi dưỡng Chủ tử thành Trạng nguyên, đối với Chủ tử từ nhỏ yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc hà khắc, chỉ để Chủ tử đủ tư cách cưới nữ nhi của Hoắc tướng quân.
Đây chính là chấp niệm năm đó của Gia chủ.
Có lẽ chỉ vì Gia chủ năm đó cưới Hoắc phu nhân chăng.
Tào Ảnh là Ảnh vệ của Chủ tử, cho nên y chuyện .
Đáng tiếc, mấy năm , Tào gia xảy chuyện như , cùng với những gì Chủ tử gánh chịu, khiến thứ đều đổi.
Chủ tử thể trở nên lạnh lùng và cường thế, chỉ như , mới thể tìm kiếm hung thủ báo thù.
Tào Ôn Từ : “Thù báo, những chuyện cần nhắc .”
Dừng một chút, Tào Ôn Từ bổ sung một câu: “Đừng kéo nàng chuyện .”
“Thuộc hạ rõ.”
“Chỉ là Chủ tử, vẫn đưa miếng ngọc bội đeo từ nhỏ cho Hoắc tiểu thư, đó kỳ thực cũng là...”
Chưa đợi Tào Ảnh xong, Tào Ôn Từ liền dùng nội lực khiến y im bặt.
Tào Ảnh trong lòng thầm than, rõ ràng đó là tín vật định mà Gia chủ năm xưa để cho Chủ tử đeo, để dùng vật đính ước giữa Chủ tử và Hoắc gia tiểu thư.
Giờ thể Chủ tử thế , Chủ tử hẳn là dám nghĩ tới .
Y còn nhớ, khi Chủ tử còn bé, Gia chủ mà bức họa của Hoắc tiểu thư, đưa cho Chủ tử xem.
Để khích lệ Chủ tử, khiến Chủ tử cố gắng học hành luyện võ, đạt văn võ tài, trở thành nhất Đại Yến triều.
Phải Hoắc gia tiểu thư khi còn bé đáng yêu.
Hơn nữa, Gia chủ vì tích lũy đủ gia nghiệp, mở rộng sản nghiệp lên gấp nhiều .
Mặt khác, khi Hoắc Khinh La về đến nhà, dùng bữa tối xong, nàng giường, trằn trọc mãi mà ngủ .
Trong đầu nàng tự chủ mà hiện lên dáng vẻ của Tào Ôn Từ.
Nàng một lúc lâu cũng ngủ .
Dứt khoát dậy, đến thư án, thắp nến, lấy miếng ngọc bội Tào Ôn Từ đưa cho nàng xem.
“Tào Ôn Từ!”
Hoắc Khinh La chống cằm, nghĩ nghĩ, khoác thêm một chiếc áo đến thư phòng tìm sách .
Nàng đang tìm những sách vở ghi chép về Tào gia.
tìm một lúc lâu, cũng chỉ thấy vài lời ghi chép rời rạc, đều là những nội dung mang tính chính thức.
Mãi đến sáng hôm , khi Hoắc Khinh La tỉnh dậy, nàng vẫn còn vẻ mặt ngủ đủ giấc.
Khi dùng bữa sáng, Tô Nhược Tình quầng thâm mắt Hoắc Khinh La hỏi: “Đêm qua ngủ ngon ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-cu-doc-ac-cua-quyen-than-bi-luu-day/chuong-771phien-ngoai-49.html.]
Hoắc Khinh La ngáp một cái : “Không , chỉ là thức khuya sách một lát thôi.”
Hoắc Khinh La ở nhà tự do tự tại.
Nương nàng quan tâm, yêu thương nàng, nhưng hạn chế tự do của nàng.
Nàng , lẽ vì ngoại bà là trách nhiệm, nương nàng từ nhỏ từng cảm nhận tình mẫu tử, cho nên nương nàng đối với nàng và trưởng đều .
quản thúc quá mức.
Cho nên ở nhà, Hoắc Khinh La thoải mái.
Nàng thức khuya chơi, nương nàng cũng chiều theo.
Nàng học cầm kỳ thi họa, nương nàng cũng để mặc nàng.
Tóm là nàng tự hứng thú với cái gì thì học cái đó.
Ví dụ như nàng thích múa đao chơi súng.
“Ừm, bảo nhà bếp món con thích ăn, ăn no , lát nữa nếu buồn ngủ thì ngủ bù một giấc.”
“Vâng, ạ.”
Vừa dùng bữa sáng, Hoắc Khinh La cũng đang suy nghĩ chuyện.
Như nghĩ tới điều gì, Hoắc Khinh La vẫn hỏi: “Nương, quen nhà họ Tào ạ?”
Tô Nhược Tình buồn ánh mắt tò mò của Hoắc Khinh La, : “Vì hỏi ?”
Hoắc Khinh La trực tiếp mở miệng : “Con nhớ hồi nhỏ phụ mẫu nhắc tới Tào gia, đặc biệt là năm năm , còn thở dài nữa."
“Khi đó con còn nhỏ, cũng hiểu lắm, nhưng giờ nghĩ thì khá tò mò.”
“Đêm qua còn thấy tài liệu liên quan đến Tào gia.”
Tô Nhược Tình ngày thường chuyện với nữ nhi, bao giờ cho rằng nàng còn nhỏ mà gì cả.
Dù nàng cũng lớn , một chuyện kỳ thực cũng thể .
“Kỳ thực đều là vài chuyện năm đó ở Liễu Hà Thôn.”
“Năm đó nương con ở Liễu Hà Thôn danh tiếng cũng ...”
“Sau theo tam thẩm học một kỹ năng, ngày thường sẽ giúp đỡ trông nom cửa hàng, quen Tào Sơ Huyền, khi đó y vẫn là thiếu gia của Tào gia...”
“Ta từng nghĩ y sẽ ý tứ gì với , trải qua những chuyện đó , khi hối cải, cũng dám nghĩ tới điều gì khác, chỉ an an học hỏi bản lĩnh, học hỏi năng lực...”
“Ta mới , Tào Sơ Huyền mà về nhà với nhà y rằng cưới , khi đó là nữ tử thôn quê, danh tiếng cũng , còn y là thiếu gia Tào Bang, hơn nữa tài hoa năng lực, danh tiếng lừng lẫy...”
“Sau đó là Tào gia lão phu nhân giam y , phái đến gây sự...”
Tô Nhược Tình kể những chuyện năm đó.
Mặc dù đơn giản, nhưng Hoắc Khinh La đều thể tự hình dung vài chi tiết.
“Cho nên, kỳ thực khi đó Tào gia cũng Tô gia ở Liễu Hà Thôn phận gì, dù cho nương khi danh tiếng , dù cho trải qua một chuyện, y vẫn cưới thê tử, một lòng một với .”
“Tình từ mà đến, nhưng sâu nặng vô cùng!”
Hoắc Khinh La đều cảm thán một tiếng.
Tô Nhược Tình buồn : “Khi đó đối với y ý tứ , vì y từng với , y biểu lộ thái độ với nhà .”
Hoắc Khinh La chống cằm : “Vậy nương, nếu khi đó y cho tâm tư của y, sẽ thế nào?”
Tô Nhược Tình nhạt nhẽo một tiếng: “Không nếu như, chúng về Kinh thành, quen phụ con, phụ con đối với thật sự , cũng là khi Kinh thành khắp nơi bàn tán về , phụ con căn bản để tâm, che chở , thành tâm đối đãi với .”
“ cũng từng nghĩ Tào Sơ Huyền sẽ luôn giữ trong lòng.”
“Ai, y cũng dễ dàng gì.”
Đây chỉ là phán đoán khách quan của Tô Nhược Tình.
“Y và phu nhân y sớm, Tào gia xảy nội đấu, còn truy sát bọn họ, thiếu bang chủ Tào gia, tức là nhi tử của Tào Sơ Huyền và phu nhân y cũng trọng thương, nhưng dù là như , y cũng chống đỡ Tào gia khi mới mười hai tuổi, việc năm năm hơn .”
Tô Nhược Tình xong, cũng là một vẻ mặt tiếc nuối cảm khái.
“Khi y đến Kinh thành ăn, và phụ con từng gặp y, y còn nhắc tới rằng...”
Dường như nghĩ tới điều gì, Tô Nhược Tình vội vàng dừng .
Hoắc Khinh La tò mò : “Nương, nhắc tới điều gì ?”
Tô Nhược Tình : “Đừng tò mò, gì cả, chỉ là ôn chuyện cũ mà thôi.”
Kỳ thực khi đó Tào Sơ Huyền nghĩ tới việc để nhi tử y thi khoa cử, đỗ Trạng nguyên cưới Khinh La.
Nhi tử của Tào Sơ Huyền khi đó nàng từng gặp, tuổi còn nhỏ diện mạo xuất chúng, lời khiêm tốn lễ độ, học vấn vững vàng, thật sự .
Hơn nữa tuổi còn nhỏ mà tính tình , cảm xúc nội liễm trọng.
Nghĩ tới đứa nữ nhi nghịch ngợm như khỉ da của , Tô Nhược Tình kỳ thực là bằng lòng.
Chỉ là giờ Tào gia xảy biến cố lớn, Tào Sơ Huyền đều mất, Tào Ôn Từ cũng thế nào .
Nghe y từ bỏ việc học hành.
Rõ ràng lẽ còn ý nghĩ đó nữa .
Dù cũng là ý nghĩ của bậc bề , cũng thể ép buộc cho con cháu.
Cho nên Tô Nhược Tình cũng chỉ cảm thán một tiếng tạo hóa trêu .
Nàng với nữ nhi, cũng là nữ nhi thêm phiền não vô ích.
Hoắc Khinh La gật đầu.
Cảm giác như đang kể chuyện, luôn cảm thấy trong câu chuyện tồn tại sự nuối tiếc.
rõ ràng phụ mẫu ở bên .
nàng cứ như đang một câu chuyện khác.
Lại nghĩ tới dáng vẻ của Tào Ôn Từ, lòng Hoắc Khinh La đều trở nên mềm mại.
Cảm thấy kìm mà đau lòng cho đó.
Chương 773, Ngoại truyện 51:
Hoắc Khinh La đều thấy kỳ lạ, rõ ràng khi chỉ gặp mặt một , mấy tháng trời vẫn quên Tào Ôn Từ.
Cảm giác như dung mạo, khí chất và những lời y đều khắc sâu tâm trí.
Ngày tháng cứ thế trôi một cách tuần tự.
Trong mấy tháng đó, Hoắc Khinh La ở Kinh thành còn gặp Tào Ôn Từ nữa.
Đôi khi nàng thậm chí còn chủ động dạo ở khu rừng ngôi chùa năm xưa.
Cố gắng nghĩ xem liệu thể gặp đó .
Nàng cũng hiểu, vì gặp y, vì gặp y.
Chỉ là trong lòng suy nghĩ mãnh liệt như , liền theo.
mỗi đến khu rừng , đều thấy Tào Ôn Từ.
Khi Hoắc Khinh La trở về, đều cảm thấy chút thất vọng, thất vọng tiếc nuối điều gì thì nàng rõ.
Trong tiềm thức, nàng lẽ hy vọng thể gặp y!
Hơn nữa nàng chuyện với nương nàng.
Cứ như trong lòng cất giấu một bí mật nhỏ, một bí mật cho bất kỳ ai.
Đợi Hoắc Khinh La rời khỏi rừng, Tào Ôn Từ mới từ nơi tối tăm bước .
Tào Ảnh mà cảm thán : “Chủ tử, Hoắc tiểu thư đến đây nhiều , thuộc hạ cảm thấy nàng đến là tìm .”
“Trong lòng Hoắc tiểu thư chắc chắn đang nhớ , nàng vẫn luôn đeo miếng ngọc bội tặng đấy!”
“Chủ tử, cũng , cũng đến đây nhiều , chịu gặp Hoắc tiểu thư chứ.”
Tào Ảnh dáng vẻ của hai , đều sốt ruột theo.
Tào Ôn Từ trả lời, chỉ nhạt nhẽo : “Tin tức bảo ngươi điều tra manh mối ?”
Tào Ảnh bẩm báo: “Có, chúng tìm thấy Lâm Tùng bên cạnh lão gia năm đó, y năm đó bọn họ sở dĩ tới bến tàu là vì Tào Lương bến tàu xảy chuyện nên gọi bọn họ qua đó.”
“Còn nữa, truy sát chúng là của Cuồng Sát Môn, thuộc hạ dẫn diệt Cuồng Sát Môn, quả thật là nội bộ Tào gia chúng mua mạng Chủ tử .”
Tào Ôn Từ : “Dù đào sâu ba thước cũng tìm Tào Lương, đừng để y dễ dàng chết, c.h.ế.t như thì quá tiện cho y .”
Tào Ôn Từ rõ ràng nhàn nhạt câu , nhưng khí tức khát m.á.u sát phạt quanh y, đều khiến Tào Ảnh trong lòng chấn động.
Y , Chủ tử gánh vác huyết hải thâm thù, những năm vẫn luôn điều tra chuyện năm đó, may mắn manh mối .
Tào Ảnh cung kính : “Vâng, Chủ tử!”
Luận năng lực, y chỉ tin phục Chủ tử.
Hoắc Khinh La từ núi xuống, dọc theo đường phố về nhà, đột nhiên cảm nhận sát ý mãnh liệt.
Nàng sắc mặt biến đổi, cảnh giác rút roi .
Chỉ là một mũi tên trực tiếp lao thẳng về phía nàng.
Hoắc Khinh La nhanh chóng tránh né, nhưng vô hắc y nhân đuổi g.i.ế.c tới.
Hoắc Khinh La sắc mặt đại biến.
Lần nàng tới khu rừng đó là lén lút , căn bản ngờ ở Kinh thành, thật sự dám tay sát hại.
Hoắc Khinh La nhanh chóng tham gia cuộc chiến.
những đều là cao thủ giang hồ đỉnh cấp, võ công của Hoắc Khinh La tuy yếu, nhưng cũng đối thủ của bọn họ.
Rất nhanh, nàng thương, m.á.u chảy.
Hoắc Khinh La c.ắ.n răng rời , nhưng các cao thủ áo đen vây công, hơn nữa còn bố trí trận pháp.
Tên càng ngừng b.ắ.n tới nàng.
Hoắc Khinh La thần sắc lạnh lẽo, m.á.u chảy nhiều, nhưng khí thế và ánh mắt nàng đều đổi.
Nàng dùng tư thái mạnh mẽ càng chiến càng dũng, càng chiến sức mạnh dường như càng cường đại.
Đây là sĩ khí của nàng khi là nhà họ Hoắc.
Nàng nghĩ, nếu ở chiến trường, phụ và trưởng tuyệt đối sẽ yếu thế nản lòng.
Hắc y nhân thấy sự đổi của Hoắc Khinh La, sắc mặt đều biến.
Bọn họ chỉ bắt nữ tử để đối phó Tào Ôn Từ.
Bọn họ phái nhiều theo dõi Tào Ôn Từ, điều tra chuyện về y và phụ mẫu y, cuối cùng cũng tìm chút manh mối, Hoắc gia tiểu thư thể là mà Tào Ôn Từ để tâm.
Cho nên bắt nàng để đối phó Tào Ôn Từ.
Nào ngờ nữ tử tuổi còn nhỏ như , là một nhân vật cường hãn đến thế.
Không hổ là nhà họ Hoắc.
Hoắc Khinh La chiến đấu cho đến khoảnh khắc cuối cùng.
Chỉ là khi nàng ngất , là ảo giác của nàng , mắt nàng hiện bóng dáng của Tào Ôn Từ.
Tào Ôn Từ trực tiếp đạp mà đến, yểu điệu như kinh hồng lướt bóng.
Nơi tới, y vạt phấp phới, nội lực phóng thích, tựa hồ ẩn chứa lực lượng thiên địa, sát khí sôi trào như sóng biển.
Hắn nhấc tay khẽ động, kiếm trong tay xoay tròn, trực tiếp hóa thành từng đạo tàn ảnh, tựa như vô kiếm hiện , xông thẳng về phía đám áo đen.
Chỉ một chiêu, tất cả đám áo đen còn sống đều ngã xuống.
Dù chỉ thương bởi tàn kiếm kiếm lực, bọn họ cũng đều chết.
Tào Ôn Từ đạp lướt qua, một tay ôm lấy Hoắc Khinh La, ngăn nàng ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, khóe môi Tào Ôn Từ tràn vết máu.
Đến khi Tào Ôn Từ đưa Hoắc Khinh La về một thung lũng, thủ hạ của thấy bộ dạng , sắc mặt đều đại biến.
Tào Tả kinh ngạc : “Chủ tử, thương ?”
Dù y càng kinh ngạc vì chủ tử ôm một thiếu nữ về, nhưng thương thế của chủ tử càng trọng yếu hơn.
Chân chủ tử từng thương, hơn nữa nhất nên động nội lực.
Song hiện giờ chủ tử những dùng chân ôm đường, tựa hồ còn vận dụng nội lực cường đại.
Bọn hạ thuộc bọn thật sự lo lắng chết.
“Không , mau chóng đưa Vu y đến đây, hết cho nàng xem.”
“Dạ, chủ tử!”
Vu y tới, định bụng xem thương thế cho Tào Ôn Từ, nhưng Tào Ôn Từ kiên quyết bảo Vu y trị thương cho Hoắc Khinh La .
Sau đó Tào Ôn Từ liền trực tiếp hôn mê.
…
Đến khi Hoắc Khinh La tỉnh nữa, thương thế lành.
Nàng ngôi nhà gỗ , đều cảm thấy xa lạ.
Khi nàng từ trong phòng bước , thấy một phụ nhân.
Phụ nhân : “Cô nương, cuối cùng nàng cũng tỉnh !”
Hoắc Khinh La hỏi: “Đây là nơi nào? Vì ở đây?”
Phụ nhân : “Đây là Dược Cốc, nàng trọng thương, là chủ tử của chúng ôm nàng về.”
“Chúng từng thấy chủ tử như , chủ tử của chúng bao giờ cận bất kỳ nữ tử nào, ngược với cô nương thì đặc biệt hơn, còn sai Vu y trị thương cho nàng , mà chủ tử của chúng hôn mê .”
Hoắc Khinh La những lời , mới chợt hồn.
Trong mơ hồ chợt nhớ .
Nhớ chuyện xảy khi hôn mê, nàng dường như thấy Tào Ôn Từ.
“Chủ tử của các ngươi là Tào Ôn Từ ?”
Phụ nhân : “Cô nương, nàng !”
Bọn họ là hạ thuộc đương nhiên cô nương mắt là Hoắc Khinh La, cũng nàng đối với chủ tử mà đặc biệt.
Chưa đến chuyện chủ tử phá vỡ cấm chế, thà liều thương cũng cứu , thêm đó là miếng ngọc bội , đều thể đoán đôi chút.
Đương nhiên trợ công một chút.
Bọn họ nỡ chủ tử vất vả như , nếu một nữ tử bầu bạn bên chủ tử, thể khiến chủ tử nở nụ , chủ tử của bọn họ cũng sẽ chán ghét thế giới đến .
Hơn nữa tiểu cô nương vẻ đơn thuần lương thiện hoạt bát.
Người nhà họ Hoắc đương nhiên tồi.
Hoắc Khinh La tim chợt đập nhanh, nhịp tim đều thể khống chế.
Nàng cũng vì , “Hóa ảo giác nhầm lẫn.”
Bóng dáng nàng thấy khi hôn mê là Tào Ôn Từ, là cứu nàng.
Không nhầm lẫn ?
Chân của thể ?
“Vậy ở , thế nào ?”
Phụ nhân : “Chủ tử của chúng vì cứu nàng, trọng thương, hiện tại vẫn còn hôn mê, nàng xem chủ tử .”
“Ngay trong căn phòng đó.”
Nói phụ nhân chỉ chỉ.
Hoắc Khinh La chẳng kịp nghĩ nhiều, trực tiếp chạy về phía đó.
