Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-04-13 13:56:42
Lượt xem: 287
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hi Hòa buộc ngựa gốc cây trong sân, con ngựa màu đỏ như táo tàu đạp chân vẫy đuôi, còn trốn trong bóng cây.
Chu thị cuối cùng cũng thấy nhi tử.
Một tháng thấy, mỗi ngày đều lo lắng, thời tiết ở tỉnh thành thế nào, nóng , ở thư viện ăn cơm đúng giờ .
Bà Thẩm Hi Hòa, mũi chua xót lên, gầy nữa .
Cố Tiêu với Thẩm Hi Hòa, “Táo Đỏ chạy nửa ngày , cho nó uống nước.”
Thẩm Hi Hòa: “Để là .”
Thẩm Hi Hòa đầu đầy mồ hôi, môi cũng khô khốc, Cố Tiêu : “Huynh cứ ở với nương một lát , đổ nước là .”
Cố Tiêu mang nước tới, Táo Đỏ khát , cô về phòng rót cho Thẩm Hi Hòa một ly nước, dọc đường phơi nắng, cuối cùng cũng giải cơn khát .
Chu thị chằm chằm nhi tử, lưu luyến rời, “Chắc là con mệt lắm .”
Thẩm Hi Hòa lau miệng, “Nương, con mệt.”
Trên trán vẫn còn vương mồ hôi, môi mới một chút huyết sắc, dáng vẻ như , chỗ nào giống mệt chứ, rõ ràng là mệt, nhưng vì để cho Chu thị lo lắng, nên mới cố ý như .
Chu thị thở dài trong lòng, tỉnh thành một một về dễ dàng gì, ngày thường sách mệt đầu óc và tinh thần , còn lo trong nhà nữa, mùa hè nóng như cũng ăn uống thế nào.
“Cho tiền cho con,thì con cứ tiêu , con ở đó nhiều chỗ cần dùng đến tiền mà.”
Thẩm Hi Hòa : “Nương, con sách, tiêu nhiều tiền như .”
Chu thị còn nhớ tôn tử của Trương gia ở đầu thôn, khi huyện thành sách,thì lo học hành cho , mà dưỡng thành một “Thiếu gia” đầy tật .
Thức ăn và chỗ ở lúc nào cũng đem so sánh với khác.
Chu thị hy vọng Thẩm Hi Hòa sẽ biến thành như , nhưng cũng hy vọng tự khổ .
Cố Tiêu ở bên cạnh yên lặng bọn họ chuyện, cô lo lắng lắm, mỗi đều chỉ Chu thị mà thôi.
Thấy trời mưa cũng sầu, trời nắng nóng cũng sầu, khi trong nhà ăn bữa cơm ngon, Chu thị ngoài miệng gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Chu thị thở dài, “Tiểu Tiểu, con lau mồ hôi cho Tam Lang , nó phơi nắng một đường……”
“……”
Cố Tiêu từ trong lòng n.g.ự.c lấy một cái khăn tay, đưa cho Thẩm Hi Hòa.
Khăn tay bằng vải lụa, mặt thêu hai cây phong lan.
Thẩm Hi Hòa nhận lấy khăn, nhẹ nhàng lau trán hai cái, đó cầm ở trong tay, lau qua mồ hôi, nên chắc chắn thể cứ như mà trả , giặt sạch sẽ mới .
Chu thị thở dài, “Tiểu Tiểu,con chuyện với Tam Lang , nương tam nha.”
Mặc dù Chu thị nhớ nhi tử, nhưng mà còn Cố Tiêu nữa, cũng một tháng gặp , một lão bà tử như bà, thể luôn bá chiếm lấy nhi tử chứ.
Chu thị về phòng dỗ tam nha.
Tam nha tròn một tuổi , Lý thị mỗi ngày đều quán ăn, nên tam nha liền theo Chu thị.
Giữa trưa ngủ một giấc, Chu thị mới thời gian để việc khác, bây giờ nên dậy .
Thẩm Hi Hòa bỏ khăn trong lòng ngực, “Khăn giặt sạch sẽ mới trả cho .”
Cố Tiêu gật đầu : “Vậy nghỉ ngơi một lát , chuẩn cơm tối đây.”
Thẩm Hi Hòa cũng lên theo, “Ta giúp .”
Trên đường cảm thấy mệt, thấy Cố Tiêu cũng cảm thấy mệt, Thẩm Hi Hòa đem đồ bỏ trong phòng, tới nhà bếp giúp nhóm lửa.
Sườn kho và cá sốt chua ngọt nấu chín, bây giờ đang để cạn bớt nước, Thẩm gia hai cái nồi to, nấu xong món sườn và cá thì mới thể mấy món khác.
Thẩm Hi Hòa băng ghế nhỏ thêm củi trong bếp, “Tiểu Tiểu, tháng chắc là sẽ về.”
Ngày chín tháng tám là kỳ thi mùa thu, nếu như cuối tháng bảy trở về một chuyến, thì thời gian quá gấp gáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-105.html.]
Cố Tiêu đang nhồi thịt trong ớt xanh, cô dừng động tác : “Huynh với nương ?”
Thẩm Hi Hòa lắc đầu, thật Chu thị cũng cứ chạy chạy về, nên chỉ cần thông báo một tiếng là .
“Sau kỳ thi mùa thu thì còn thư viện , là chờ tới khi yết bảng?”
Tháng tám thi, tháng chín khi hoa quế tỏa hương thơm thì yết bảng, giữa lúc đó còn một tháng thời gian nữa.
Thẩm Hi Hòa : “Chắc là sẽ nghỉ hai ngày, đó thư viện.”
Hai ngày thật sự là nhiều lắm, đường mất một ngày, cũng chỉ còn một ngày mà thôi.
Cố Tiêu sửng sốt một lúc, “Sau kỳ thi mùa thu thì còn kỳ thi mùa xuân nữa, chỉ còn nửa năm thời gian để chuẩn , nên nắm chặt.”
Sau kỳ thi hương chính là thi hội, tổ chức tháng hai năm , thật đúng là muôn vàn học sinh qua một cây cầu độc mộc mà.
Thẩm Hi Hòa cúi đầu : “Tiên sinh cơ hội lớn, khảo thí cứ phát huy định là , còn hơn một tháng nữa, buổi tối sẽ nhiều sách một chút, dù mệt khổ hơn nữa cũng sợ, chỉ cần thi đậu là .”
Trong sách , Thẩm Hi Hòa thiên tư thông tuệ, gặp qua là sẽ quên , dụng công khổ , mười năm học tập gian khổ mới thi đậu công danh.
Mọi trong Thẩm gia dốc sức lo cho học, Thẩm lão gia tử bởi vì phục dịch mà chân thương, Thẩm Đại Lang ngày ngày nghề mộc, tuổi còn trẻ mà còng lưng, Thẩm Nhị Lang bến tàu khiêng vác, thể cũng lắm.
Hai tẩu tử thì ngày đêm lụng vất vả, Thẩm gia trôi qua ngày tháng lành vẫn là khi Thẩm Hi Hòa quan mấy năm.
Bây giờ cuộc sống hơn , cần vất vả như nữa.
Cố Tiêu : “Huynh ở thư viện ăn nhiều một chút, rau xào , cứ gọi rau xào mà ăn, mua chút điểm tâm về, để buổi tối nếu đói bụng thì ăn.”
Thẩm Hi Hòa yên lặng Cố Tiêu một lúc, mới gật đầu : “Được.”
Sắc trời tối, Thẩm lão gia tử và bọn Trần thị trở .
Thẩm lão gia tử hỏi mấy câu, Thẩm Hi Hòa nhất nhất đáp .
Thẩm Hi Hòa cũng là luôn cho trưởng bối lo lắng, Thẩm lão gia tử lòng gật đầu, “Ở thư viện thì hòa thuận với đồng học.”
Thẩm Hi Hòa : “Nhi tử .”
Chu thị chỉ thấy Thẩm Hi Hòa gầy , cũng quan tâm cái gì khác, “Được , mau ăn cơm , hỏi nhiều như ……”
Một bàn lớn thức ăn, nấu thêm một nồi cơm, bữa cơm là cho Thẩm Hi Hòa, tất nhiên sẽ để Thẩm Hi Hòa ăn nhiều một chút.
Cố Tiêu: “Lúc ăn cá thì nhớ cẩn thận xương, ăn sườn nhiều chút, ăn thử ớt xanh da hổ và tôm chiên giòn nữa.”
Cố Tiêu kêu ăn cái gì, thì Thẩm Hi Hòa sẽ ăn cái đó, bất tri bất giác ăn ít.
Đại khái là ở thư viện ăn thanh đạm, còn bàn cơm tất cả đều là thịt, Thẩm Hi Hòa chủ yếu là ăn thịt,ở trong mắt của Chu thị thì chính là một tháng ăn thịt,nên ăn thịt .
Muốn ăn sườn, ăn giò, một tháng ở đó chỉ ăn cải trắng và bánh bột bắp,nên lúc trở về mới gầy như .
Trong lòng Chu thị chua xót.
Ăn cơm xong, Thẩm Hi Hòa với Chu thị chuyện cuối tháng bảy sẽ về nhà.
Chu thị xong thì ngẩn , sửng sốt một lúc mới : “Không về cũng , đường xa như , đáng.”
Thẩm Hi Hòa về, mở miệng định chuyện, thì Chu thị : “Con cho nương , ở tỉnh thành rốt cuộc trôi qua ?”
Thẩm Hi Hòa cúi đầu mắt Chu thị, nửa năm cao lên ít, Chu thị cúi đầu xuống.
Bởi vì đoạn thời gian ăn ngon, nên Chu thị béo hơn một chút, cũng trẻ hơn, Cố Tiêu thật sự chăm sóc trong nhà .
Thẩm Hi Hòa ý đồ của riêng , do dự một chút, chỗ khác, “…… Rất .”
Lời Chu thị tin chút nào, “Tốt gì mà ,” gầy thành như .
Trong lòng Chu thị lo lắng gấp gáp, “Tam Lang, con thấy nếu như để Tiểu Tiểu theo con lên tỉnh thành thì , Tiểu Tiểu là tức phụ của con, để nó trông chừng con,còn đỡ để con học cái .”
Thẩm Hi Hòa nắm chặt tay, nhẹ giọng : “Nương…… Không cần , con một ở tỉnh thành .”
Giọng của Chu thị lập tức cao lên, “Con đây là gì là chuyện gì, một hai một , một thì chỗ nào chứ!”