Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 141
Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:13:52
Lượt xem: 262
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người nọ giũ lá khỏi quần áo, bạn như một kẻ ngốc, “Ngươi đều là sự thật ?”
Người bạn cũng dùng ánh mắt đó , “Lừa ngươi chi, hà tất đùa giỡn kiểu với ngươi.”
Nhóm ngươi một lời một câu, “Đính hôn , chẳng là thể rể quý , thật nên vui nên sầu nữa đây.”
“Sao ?”
“Đêm động phòng hoa chúc, khi tên đề bảng vàng đúng là hỉ sự, nhưng mà vị hôn thê dù cũng là ở quê.Các ngươi cũng là , chỉ nữ nhi của gia đình giàu mới sách chữ, còn nữ tử nông thôn hương dã , đó chỉ thể gọi là thuần thiện chất phác thôi, thể so sánh chứ……”
Mặc dù nên nghĩ như , nhưng mà chỉ sợ vị Thẩm Hi Hòa sẽ Trần Thế Mỹ.
Nông môn mà thể nuôi một Hội Nguyên cũng dễ dàng gì, một nhà thắt lưng buộc bụng, thể tiết kiệm một ngụm thì là một ngụm, ai.
“Chớ chớ tin, Thẩm công tử nếu như , thì chính là tâm ý đối xử với vị hôn thê của , chúng lo lắng mấy chuyện gì chứ.”
“Chỉ sợ vinh hoa phú quý thì mắt sẽ u mê……”
Không chỉ nam nhân phụ nhân nghị luận, mà các tiểu thư khuê các cũng đang nghị luận.
Thế gia công tử trong Thịnh Kinh ít, tài mạo song cũng nhiều, cứ lấy Từ Ninh Chu của phủ Ngụy Quốc Công mà , năm nay cũng tham gia thi, thi hội ở vị trí thứ 23.
Gia thế , một tay vẽ tranh xuất thần nhập hóa, tinh thông âm luật, còn thể thi nữa, so với mấy chỉ theo hồ bằng cẩu hữu uống rượu dạo lâu tử hơn bao nhiêu .
mà so với mấy Thẩm Hi Hòa, thì hình như còn kém một chút gì đó.
Đã tới tuổi thành , cho dù trưởng bối đề cập tới, thì bản cũng sẽ nghĩ đến những chuyện .
Ai mà gả cho một ngọc thụ lâm phong tài học chứ, cho dù gia thế , nhưng mà chỉ cần đối xử thật lòng với , là cảm thấy mỹ mãn .
Các cô nương trong thành Thịnh Kinh, cũng đang ở nhã gian lầu hai của Đa Bảo Các trò chuyện một hồi lâu.
“Mọi thấy Chúc Tu Viễn , còn hơn so với nữ nhi nữa đấy.”
“Chỉ thấy từ xa một , đúng là .”
“Ta còn gặp qua Tống Chiêu Thanh Tống công tử nữa đấy, là tuấn.” Mấy quý nữ thế gia thích thơ vẽ tranh, đối với những phong độ trí thức cũng sẽ với con mắt khác.
“An Vân, Linh Dược, hai lời nào ?”
An Vân quận chúa khẽ hừ nhẹ một tiếng, “Có cái gì chứ, đáng giá các ngươi như .”
Trương Linh Dược chỉ mà gì, thứ mà mấy vị công tử đó lợi hại là sách, chứ là tướng mạo, thể trổ hết tài năng để trở nên nổi bật giữa hơn hai ngàn , đúng là dễ dàng.
Một vị quý nữ lấy quạt che mặt ngớ ngẩn, “Tất nhiên là , chừng chính là hôn phu tương lai đấy.”
Vừa hết lời thì nhã gian liền yên tĩnh , mấy vị quý nữ thì uống , thì phe phẩy quạt, mặt hiện lên bốn chữ hổ.
“Mọi đừng như mà, lời đều là thật lòng. Mặc dù gia thế bọn họ lắm, nhưng mà học rộng hiểu nhiều, sẽ thành tựu lớn, giống với mấy công tử trong kinh thành chỉ uống rượu hưởng lạc.”
Nàng chống cằm, “Trong lòng chắc là tâm tư , nhưng chỉ là mà thôi, ai nha, thấy Tống công tử và Chúc công tử , nhưng mà vẫn thấy qua Thẩm công tử .”
Trầm mặc hơn nửa ngày, một trong đó mới : “Thẩm công tử ru rú trong nhà, ít gặp qua , nhưng mà, cũng ít lời đồn đãi về .”
“Ồ? Tin đồn gì?”
“Thẩm Hi Hòa một vị hôn thê ở quê, còn đưa tới Thịnh Kinh nữa, còn khi thi đình thì sẽ nghênh nàng cửa.”
“…… Lời là thật ?”
“Đương nhiên là thật , lừa ngươi gì, thật đáng tiếc……”
“Ngươi đáng tiếc cái gì chứ, cho dù vị hôn thê, thì nhất định sẽ cưới ngươi.” An Vân quận chúa : “ mà thể thoải mái hào phóng mà , thì con hẳn là cũng tệ lắm.”
Trương Linh Dược gật đầu, “Trong vở kịch Trạng Nguyên lang rõ ràng cưới vợ , nhưng cầu thú công chúa nữa, cuối cùng mất cả lẫn của .”
Đó là câu chuyện xưa về Trần Thế Mỹ.
“Hắn chỉ là đính mà thôi, cũng là thành , ai mà chuyện sẽ như thế nào chứ, đừng lời chắc chắn như . mà cũng , thật tò mò vị hôn thê bộ dạng như thế nào……”
Có là nửa chữ cũng , cử chỉ thô bỉ, thậm chí đến cả chuyện cũng dám với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-141.html.]
Trương Tự bưng một ấm mới trong phòng, thấy thì lạnh trong lòng, còn nửa chữ cử chỉ thô bỉ, dám chuyện với nữa cơ đấy.
Tiểu đông gia của bọn họ tay nghề , còn vẽ tranh nữa, giỏi hơn bọn họ bao nhiêu .
An Vân đặt chén xuống, đối với mấy lời là phiền chán ,“Ta về đây, các ngươi cứ chơi .”
Trương Linh Dược cũng lên theo, “Trong nhà còn việc, đây.”
Sau khi khỏi Đa Bảo Các, Trương Linh Dược thở dài một , khi trở phủ Quốc công, thì nàng tới chính viện chuyện với Từ thị.
Trời đầu xuân ấm áp,nhưng Từ thị vẫn mặc quần áo mùa đông, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bà phơi nắng cả một buổi sáng, híp mắt Trương Linh Dược , “Đã về ?”
Trong lòng Trương Linh Dược chút căng thẳng, “Nương, thời tiết bên ngoài , buổi chiều chúng ngoài dạo .”
Từ thị gật đầu, mùa đông bà bệnh nặng một trận, từ tết Trung Nguyên đến nay sức khỏe vẫn luôn .
Bà kêu Trương Linh Dược xuống, “Hôm nay yết bảng, biểu ca con giành vị trí thứ 23, nương thấy ba đầu thi Hội đều là thanh niên tài tuấn……”
Trương Linh Dược: “Nương, mấy chuyện gì chứ, con vẫn thành , hơn nữa, đầu bảng năm nay là Thẩm Hi Hòa, vị hôn thê .”
Từ thị sửng sốt một chút, sờ đầu Trương Linh Dược, “Vậy thì thôi .”
“Nữ nhi nếu như gặp thích, thì nhất định sẽ với nương.” Trương Linh Dược mỉm , bồi Từ thị một lát liền về phòng .
Nha trong viện ríu rít, bàn tán về những công tử tới thành Thịnh Kinh tham gia khảo thí.
Trong đó Chúc Tu Viễn tướng mạo nhất, Thẩm Hi Hòa học vấn nhất, Tống Chiêu Thanh tài nhất…… chỉ cần từ xa cảm thấy đủ .
Trương Linh Dược tai tai , trong lòng nghĩ đến một chuyện xưa khác của phủ Quốc công.
Vào tết Thượng Nguyên năm Cảnh lịch, nữ nhi của phủ Anh quốc công nhũ mẫu mang lễ hội rước đèn, tiểu cô nương hơn một tuổi bắt cóc, rõ tung tích.
Đến nay vẫn tìm .
Khi đó triều đại đổi, phủ Anh quốc công ủng hộ tân hoàng, vì thế đắc tội ít , kết quả là mất một nữ nhi ngàn kiều vạn sủng.
Cho dù là lành ít dữ nhiều, nhưng mà Trương Linh Dược vẫn hy vọng thể tìm .
Trương Linh Dược nhíu mày, “Ở trong nhà các ngươi thì , nhưng ở bên ngoài những lời , khác sẽ cho rằng quy củ của phủ Quốc công nghiêm.”
Lúc thanh âm nghị luận mới nhỏ .
Sắc trời tối sầm, các quán rượu nhỏ bắt đầu lên đèn, thành Thịnh Kinh náo nhiệt lên.
Cố Tiêu cũng mời Trương Tự tới đây, một bàn đồ ăn, còn mua một cân rượu trái cây từ tửu phường về nữa, chúc mừng Thẩm Hi Hòa đậu Hội Nguyên.
Cố Tiêu rót một ly cho Thẩm Hi Hòa , “Không uống nhiều.”
Hội Nguyên năm nay dùng sức gật đầu, “Ta chỉ uống một chén thôi.”
Trương Tự chậc chậc lấy , “Thẩm công tử vẫn thành , ……”
Thẩm Hi Hòa: “Có gì lạ chứ, đúng mà, lời đúng thì tất nhiên nên theo .”
Trương Tự hỏi một chút, Cố Tiêu khi nào đúng , thì Thẩm Hi Hòa chắc chắn sẽ , Cố Tiêu đều đúng.
Hắn nóng vội mà uống rượu, uống liền hai ly lớn, đầu nóng lên, lời gì cũng khỏi miệng.
“Hôm nay thấy bàn tán về cô, các nàng gặp vị hôn thê của Hội Nguyên xem trông như thế nào, thật là, câu thơ như thế nào nhỉ, gặp tương phùng .”
Cố Tiêu tới Đa Bảo Các hai , còn đối mặt với An Vân quận chúa nữa.
mà đề cập đến việc cô là tiểu đông gia của Đa Bảo Các, cũng là vị hôn thê của Thẩm Hi Hòa.
Đó chính là Cố Tiêu.
Mặc một cái váy màu trắng, đầu cài một cây trâm bạc, trang điểm đơn giản, dung mạo xinh .
Mặc dù những đó thấy Cố Tiêu lạ mặt, nhưng mà chỉ cho rằng cô là khách của Đa Bảo Các mà thôi, chỉ là tới đây ít .