Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:54:15
Lượt xem: 243
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Huynh ngửi xem, là thơm !” Tống Chiêu Thanh chỉ ống khói của Thẩm gia, mùi thơm bay từ bên đó, thơm và cay.
Mặt Chúc Tu Viễn chút mệt mỏi, hiển nhiên là uống quá nhiều. “Vậy thì……tới nhà Thẩm xem.”
Cứ như ,món hàu nướng tỏi mà Cố Tiêu chia hai, cũng may là nhiều cà tím, nên thể thỏa sức mà ăn.
Hàu thì cần nhiều lời, tỏi nhuyễn và ớt cùng đưa trong miệng, thơm tươi, vị cay cay nơi đầu lưỡi khiến chỉ ăn thêm miếng nữa.
mà tổng cộng cũng chỉ mười sáu con, Thẩm gia còn đủ ăn, hai thể hổ mà ăn nhiều , hàu đủ chỉ thể ăn cà tím.
Không nghĩ tới món cà tím nướng tỏi cũng thể ngon như , khác hẳn với món cà tím kho mà đầu bếp trong nhà , cà tím chiên cũng giống, món cà tím nướng tươi và ngon miệng, cà tím tròn, cắt đôi, Tống Chiêu Thanh thể ăn nguyên một quả cà tím lớn!
Bữa trưa ngoài mấy món , thì còn cơm và mấy món đồ ăn thừa của ngày hôm qua, và món cà tím xào chay nữa.
Chu thị thích ăn nướng, thích ăn xào, “Ăn ngon hơn nhiều so với món xào, thịt cũng ăn ngon.”
Cố Tiêu mỉm , đút cho tam nha một ít, “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, con mua ít cà tím.”
Muốn ăn thì nướng thêm.
mà cà tím tròn thì dễ nướng bằng cà tím dài, nướng cũng bằng cà tím dài.
Cố Tiêu thấy ai bán cà tím dài ở phố, hỏi tiểu thương thì họ ở phía bắc đều là loại , loại dài thì ở phương nam mới .
Thẩm Xuân Hoa và Thẩm Thu Hoa cũng hỏi tiêu hết bao nhiêu tiền, trái đều là nhà đẻ, Chu thị cũng gì, các nàng là hai khuê nữ xuất giá, thể hổ mà lời chứ.
Cảm thấy ăn ngon thì ăn nhiều một chút, khi về Quảng Ninh thì kinh doanh quán ăn cho , lẽ cũng sẽ mở một tiệm.
Hai Tống Chiêu Thanh cũng ăn no, tướng mạo hai tuấn tú, miệng ngọt, dỗ Chu thị vui vẻ cực kỳ, liền cứ thường tới đây ăn cơm.
“Chúng là bằng hữu của Thẩm , mẫu của Thẩm chính là mẫu của hai , ngài thì cảm thấy thiết, nên nhịn tôn kính hiếu thuận ngài, cũng may là nhà cách đây gần, sẽ thường tới đây thăm ngài!”
Chu thị vui tươi hớn hở, “Ta chỉ là một lão bà tử đến từ nông thôn, gì như công tử chứ……”
Mặc dù Tống Chiêu Thanh cố ý như , nhưng mà lời sáu phần là thật, “Ở nông thôn thì , mấy thế gia ở trong Thịnh Kinh , mấy đời cũng đều là nông .”
Chu thị dỗ đến vui vẻ, “Sau thường xuyên tới đây ăn cơm!”
Gió thu mát mẻ, Cố Tiêu lượt đảo từng củ khoai lang bếp lò.
Trần thị và Lý thị cũng nhàn rỗi, hỗ trợ ngửi mùi thơm ngào ngạt của khoai lang, “Đã chảy mật , chỉ thôi là ăn ngon.”
Cố Tiêu tươi giống như khoai lang đỏ chảy mật , “Nướng thêm một lát nữa là .”
Khoai lang mà Thẩm lão gia tử mang đến ở quê đem phơi qua , thành bánh phở, cắt thành từng lát nhỏ bỏ trong nồi lẩu, đặc biệt ngọt.
Thẩm gia đầy hương vị bếp lửa, Cố Tiêu dùng kìm sắt gắp than , “Đại tẩu nhị tẩu, tẩu xem cái thể bán ?”
Quán ăn Thẩm gia bây giờ lẩu mì, mì trộn, thịt viên, tiểu long bao, sushi.
Bạch tuộc viên trời lạnh thì còn để bán nữa, qua đoạn thời gian xóa tên khỏi thực đơn.
Tương mè, sốt dưa chuột muối và tương ớt là bí phương, mấy thứ thì cần lo lắng đến việc ăn của quán ăn.
mà mấy món ăn ở thực đơn vẫn là quá ít.
Trần thị cảm thấy thể, đường Thịnh Kinh bán cái , Cố Tiêu món ngon, đưa lên chắc chắn sẽ mua.
mà cái vỏ, giống như bạch tuộc đều là mấy thứ ở biển, dễ mua. “Tiểu Tiểu, cái dễ mua ?”
Cà tím thì dễ mua,nhưng mà qua thu hoạch vụ thu , chỗ nào tìm cà tím tươi đây.
Bây giờ Cố Tiêu thương lượng chuyện gì thì đều cùng thương lượng với Trần thị các nàng, dù thì trong nhà ai kiếm tiền nhiều, thì đó quyền chuyện.
“Mùa đông bên bờ biển cũng bắt cá,chắc là thể mua .” Cố Tiêu dùng kẹp gắp khoai lang nướng , bày lên dĩa bưng lên bàn, đó tiếp tục nướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-177.html.]
Khoai lang nướng ai cũng thể nướng , dễ bán. mà hàu nướng và cà tím nướng, Cố Tiêu nỡ bỏ qua cơ hội buôn bán .
“Ngày mai hỏi tiểu thương xem , xem thể bán rẻ cho chúng , chúng sinh ý lâu dài,chắc là giá sẽ rẻ một chút.”
Trần thị và Lý thị gật đầu, vạn sự khởi đầu nan, nếu như xử lý mấy thứ , thì sẽ kiếm bộn tiền.
Ngày hôm , Thẩm Xuân Hoa và Thẩm Thu Hoa trở về Quảng Ninh, Cố Tiêu lôi kéo Thẩm Hi Hòa dạo phố.
Tiểu thương bọn họ mua hàu, còn mua nhiều nữa,bèn ngẩng đầu lên đánh giá hai một phen, nhưng một văn tiền cũng bớt, một cân vẫn là bán 40 văn, chỉ thể ba ngày đưa tới một .
Một cân hàu sáu bảy lạng đều là vỏ, chỉ hai ba lạng thịt, cách khác hai ba lượng thịt bán 40 văn.
Mua với giá cao, thì bán với giá cao, một con bán 40 văn thì mới lời. 80 văn mua mười miếng sushi, một trăm văn chỉ thể mua ba con hàu nướng.
Cố Tiêu đưa mắt hiệu cho Thẩm Hi Hòa, “Chúng dạo thêm .”
Tiểu thương đậy nắp giỏ tre , : “Trời lạnh, chỉ bọn đưa đồ biển tới Thịnh Kinh, đừng các ngươi, những đại gia tộc đó cũng mua từ chỗ bọn ……”
Cố Tiêu gật đầu, cô nghĩ .
Huyện sản sinh đồ biển gọi là Phủ Ninh, cách Thịnh Kinh hơn 300 dặm, đánh xe bốn năm ngày mới thể tới.
Ba ngày đưa một , một mua hết bộ, chắc chắn sẽ để đến hư.
Cố Tiêu lôi kéo Thẩm Hi Hòa về nhà, “Muội vẫn là cảm thấy quá đắt.”
Thẩm Hi Hòa hiểu chuyện buôn bán, “ mà Thịnh Kinh chỉ một nhà ……”
Người Thịnh Kinh ăn nhiều nhất vẫn là thịt dê, thịt heo, gà, vịt, và cá, hải sản ăn ít, khác lười chạy chạy , mười mấy năm qua cũng chỉ còn một nhà .
Cố Tiêu thở dài, đồ đem bán và đồ ăn giống , bảo đảm nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, việc bán hàu nướng khả năng .
Sau khi về nhà Cố Tiêu liền đem chuyện với Trần thị các nàng, “Có thể bán cà tím nướng , mấy ngày nay mua nhiều cà tím một chút, bỏ ở hầm, cái dễ hư.”
Trần thị: “Hàu…… nướng bán nữa ?”
“Sau ăn thì ngoài mua về, cũng chỉ thể bán cái .”
Ngày mai Thẩm Hi Hòa , quán ăn mở cửa buôn bán, thể thêm món cà tím nướng.
Thẩm Đại Oa l.i.ế.m môi , “Tiểu thẩm, hàu sống chỉ bờ biển mới ?”
Phủ Ninh, Lư Long mấy huyện gần biển, đều là ngư dân trong thôn xuống biển bắt cá, tiểu thương thu mua đồ biển từ đó.
Cố Tiêu gật đầu một cái, “Chỉ một nhà đó bán mà thôi.”
Thẩm Đại Oa : “Vậy thì con sẽ tới bờ biển mua, thuê giao tới quán ăn mỗi ngày là .”
Mắt Thẩm Đại Oa sáng lấp lánh, “Con lẽ còn thể rẻ hơn chút nữa.”
Cố Tiêu theo bản năng sang Trần thị, sắc mặt Trần thị trầm xuống, “Con , con gì, xa mà còn ……”
“Dù xa thì xa hơn từ Quảng Ninh đến Thịnh Kinh ?” Thẩm Đại Oa giống như thấy sắc mặt của Trần thị , ngoài miệng cứ liên tục, “Con thu mua lẽ còn rẻ hơn nữa, trong thôn chắc cũng chỉ bán mấy văn tiền một cân thôi. Còn cà tím nữa, tiểu thẩm cà tím dài ăn ngon hơn ……”
Trần thị nhéo lỗ tai của đại oa, “Con thành thật mà ở nhà cho , việc trong quán ăn xong mà còn chạy bên ngoài ! Con bao lớn , thành mà còn chạy lung tung…… một đoạn thời gian quản con, liền leo lên nóc nhà lật ngói đúng !”
Đại oa đau đến nhe răng trợn mắt, “Nương! Nương…… Người buông tay! Đau c.h.ế.t mất…… con là thành mà…… Nương!”
Cố Tiêu Trần thị túm Thẩm Đại Oa nhà, cũng trở về phòng, Thẩm Hi Hòa chân bước theo, “Đại tẩu cho đại oa .”
“Con xa ngàn dặm lo lắng, đây lúc Tương Thành, nương cũng lo lắng.” Cố Tiêu nghĩ thầm, cũng , đường xá xa xôi, giao thông tiện.
Thẩm Hi Hòa bên cạnh Cố Tiêu, vỗ vỗ bả vai của cô, “Chắc chắn sẽ cách, đừng lo lắng.”
Cố Tiêu gật đầu.