Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:54:17
Lượt xem: 233

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm Thẩm Hi Hòa , Cố Tiêu vẫn dậy như thường lệ, ngoài thấy Thẩm Đại Oa đang vui vẻ mà thu dọn đồ đạc.

Cố Tiêu quanh bốn phía, Trần thị các nàng ở đây, “Đại oa, con quán ăn?”

Thẩm Đại Oa : “Tiểu thẩm, con Phủ Ninh. Đã thuê xe ngựa xong hết , ngày mai sẽ .”

Cố Tiêu: “Đại tẩu đồng ý ?”

Thần sắc Thẩm Đại Oa cứng , “Nương con đồng ý, nhưng mà nãi nãi đồng ý , trong nhà nãi nãi định đoạt.”

Vốn dĩ nghĩ nếu như Chu thị đồng ý thì sẽ cầu xin Cố Tiêu, kết quả là Chu thị đồng ý.

Chu thị đồng ý , Trần thị còn thể gì, sáng sớm Thẩm Đại Oa thuê xe ngựa, thu dọn mấy bộ quần áo, ngày mai liền xuất phát.

Cố Tiêu gật đầu, “Con chờ một lát……”

Cố Tiêu về phòng cầm lấy mười lượng bạc, đây là lợi nhuận chia từ cửa hàng đồ sứ.

Thẩm Đại Oa thấy Cố Tiêu cầm tiền, lùi phía vài bước, “Không , con thể lấy!”

Cố Tiêu : “Không cho con tiêu, con Phủ Ninh thì giúp mang chút đồ về.”

Thẩm Đại Oa: “Đồ gì? Nãi nãi cho con tiền, đủ dùng.”

Cố Tiêu nhét bạc trong tay , “Giúp mang là giúp , thể đưa tiền, nếu con cầm thì cần mang đồ về giúp nữa.”

Thẩm Đại Oa thống khoái mà cất bạc , ai chê tiền nhiều chứ.

Cố Tiêu : “Phủ Ninh gần biển, thấy trong sách , bờ biển đủ loại vỏ sò , con giúp mang một ít vỏ sò về.”

Thẩm Đại Oa gật đầu, mặc dù vỏ sò là thứ gì, nhưng mà tới Phủ Ninh thì thể hỏi dân bản xứ, chỉ là…… “Tiểu thẩm,một ít là bao nhiêu?”

“Càng nhiều càng , cái gì thì cứ mang về, , còn trân châu nữa, nếu trân châu, thì thể mua về bao nhiêu thì cứ mua.” Cố Tiêu nghĩ mười lượng bạc chắc là đủ, về phòng lấy thêm năm mươi lượng nữa.

Làm đồ cho Đa Bảo Các, tiền mua đồ sẽ tính Đa Bảo Các, cần cô bỏ tiền .

Thẩm Đại Oa cầm ngân phiếu trong tay, hít một thật sâu, Chu thị cho năm lượng bạc, Cố Tiêu cho sáu mươi lượng. Giống như Phủ Ninh để mua hàu sống, mà là mua vỏ sò cho Cố Tiêu .

Ai đưa tiền nhiều thì đó là lão đại, tiểu thẩm, theo tiểu thẩm sẽ thịt ăn.

Thẩm Đại Oa cất ngân phiếu trong , “Tiểu thẩm yên tâm, chắc chắn sẽ mang đồ về cho tiểu thẩm!”

Vỏ sò trân châu, sẽ thương lượng giá cả với trong thôn, mua với giá rẻ một chút, mang về nhiều thứ hơn, thấy cái nào thì cũng sẽ mang về.

Tâm hồn của Thẩm Đại Oa bay xa , hận thể trong ngày hôm nay.

mà sắc mặt của Trần thị cả ngày hôm nay lắm.

Buổi tối về nhà còn phát hỏa lớn với Thẩm Đại Lang nữa.

Thẩm Đại Lang nép chân giường, “Được , đừng nữa, nương đồng ý , nàng nữa thì tác dụng gì!”

Trần thị thể tức giận , “Nó bao lớn , năm nay mười tám , còn chạy loạn ở bên ngoài! Nó thành nữa !”

“Cũng bên ngoài mấy năm về, nàng gấp cái gì.”

Trần thị chuẩn để cho Thẩm Đại Oa gặp cô nương nhà , cũng cần nhà quan tiền gì, chỉ cần là gia đình bình thường là .

Tính tình đại tiểu thư thì bà cũng dám nhận, thì , chạy mất !

Trần thị đưa lưng về phía Thẩm Đại Lang, “Không gấp gấp…… đúng là gấp, nhị oa sang năm cũng mười lăm , còn gấp ……”

Trần thị chờ Thẩm Hi Hòa thành , chờ tới Thịnh Kinh, hôn sự cứ kéo dài, thì kéo dài tới năm nào tháng nào đây.

Thẩm Đại Lang vỗ vỗ bả vai Trần thị, “Muội cứ nghĩ theo hướng , đại oa Phủ Ninh, là kiếm tiền, nó là một đại nam nhân mà cả ngày ở trong quán ăn chạy chạy thì , cũng , thì theo học nghề mộc……”

Theo như ý của Trần thị, theo Thẩm Đại Lang học nghề mộc, còn bằng ngoài nữa!

“Đừng hươu vượn với , của , đừng để cho đại oa !” Trần thị còn tức giận như nữa, nghĩ mấy lời Chu thị với nàng , cũng thấy đạo lý.

Đại oa là nam nhân, thể cả đời theo cha ăn , chí cầu tiến là điều , cho dù mua , mất tiền, thì cứ để cho nó , đụng tường thì sẽ trở về.

Nếu như mua mang về, thì chẳng là càng .

Trần thị hy vọng đại oa mua hàu sống về, hy vọng nó mua , trở về thành cứ an mà sống.

mà Thẩm Đại Oa quyết định thì đổi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-178.html.]

Vào tháng 11, thời tiết trở lạnh, một chiếc xe ngựa dừng ở cửa quán ăn Thẩm gia.

Phu xe bước quán ăn hỏi thăm, “ là Thẩm gia , tới từ Phủ Ninh, đưa đồ biển.”

Phu xe xoa hai tay với , hiển nhiên là một đường đông lạnh hỏng , khẩu âm của là khẩu âm của ở đây, mở miệng chuyện thì khói trắng phả . “Đồ để ở ?”

Nhị oa xe ngựa ở ngoài cửa, biểu tình chút hoảng hốt, đại ca ngoài hai mươi ngày , đây là mua đồ về .

“Cứ để ở trong viện , tổng cộng bao nhiêu tiền.”

Sau khi Đại oa Phủ Ninh, thì nhị oa liền trở thành chưởng quầy của quán ăn, phụ trách tráp tiền quý trọng nhất ở trong tiệm.

Phu xe dọn đồ ở xe ngựa xuống, “Hai bao tải hàu, một bao tải vỏ sò, ngài đếm xem, lộ phí Thẩm công tử trả , hàu mua bao nhiêu tiền thì cũng rõ lắm.”

Thẩm công tử chắc là đang Thẩm Đại Oa . Nhị oa ngửi thấy mùi vị đặc trưng của biển, liền mở túi , đồ sai, một cái túi khác đều là vỏ sò.

Hắn thấy thứ qua bao giờ, chỉ cảm thấy đủ loại màu sắc khác , , “Sao vỏ sò nữa?”

Phu xe : “Thẩm công tử kêu đưa tới, đây là mua cho tiểu thẩm của công tử, đồ vật đủ , đây.”

Phu xe đánh xe ngựa trở về, nhị oa hướng bên trong hô một tiếng, “Nương, đại ca gửi đồ về.”

Trần thị hấp tấp chạy ngoài, liền thấy ba cái túi lớn, cũng thấy những thứ khác, bèn dồn dập hỏi: “Đại ca con ! Người , chỉ cái thôi ?”

“Đại ca trở về,” Thẩm nhị oa phí sức mà dọn đồ trong nhà, “Nương, tất cả đều là hàu, hôm nay ?”

Hàu rửa qua, bên trong bao tải là cát. Vỏ sò rửa sạch nên sạch sẽ, màu trắng hồng,màu sắc .

Trần thị hỏi thêm một nữa, thấy đây là mua cho Cố Tiêu thì cũng gì, “Con qua nhà mới gọi tiểu thẩm của con tới đây , vẫn mấy thứ .”

Trần thị cúi xuống nhặt một cái lên, là bùn cát, bẩn, nàng dịch đồ trong góc tường, đó nấu hai nồi nước sôi, cùng với Lý thị rửa sạch vỏ hàu.

Khi Cố Tiêu tới đây,thì hàu cũng rửa sạch sẽ .

Hai bao tải hàu, chất đầy bốn cái bồn lớn, vỏ sò thì để qua một bên, Cố Tiêu cũng thời gian rảnh để , vội vàng phòng bếp băm tỏi băm ớt.

“Đại tẩu, tỏi đủ , mua thêm một ít, còn ớt nữa, mua loại ớt nhỏ mà phía nam vận chuyển tới đây, mua nhiều một chút.” Cố Tiêu băm một chậu nhỏ tỏi và ớt, băm xong thì cả tay đều là vị cay nồng.

Bây giờ gần trưa , khách trong quán ăn dần dần nhiều lên, bây giờ mà thực đơn thì kịp nữa, Cố Tiêu dặn nhị oa cứ một khách thì giới thiệu hàu nướng tỏi một , cứ đây là món ăn mới của quán ăn.

Đại oa mua về chắc chắn giá rẻ hơn so với tiểu thương bán ở bên ngoài, giá cứ ấn định là 40 văn một con, một trăm văn ba con.

Không giá sắt, nên chỉ thể nướng bếp than, một cái bếp lò thể nướng sáu con hàu, quán ăn hai cái bếp lò, Cố Tiêu mang thêm một cái từ nhà mới tới đây, tổng cộng là ba cái.

“Muội nghĩ tới đại oa nhanh như gửi hàu về , giá sắt hai ngày nữa mới xong, cứ dùng bếp lò tạm . Ngày đầu tiên cũng bán ,nếu bán hết thì để nhà ăn.” Cố Tiêu với hai .

Món ăn mới, ngày đầu tiên bán, khi chỉ bán mấy con.

Vạn sự khởi đầu nan, cứ từ từ mà .

Trần thị gật đầu, nhưng mà trong lòng vẫn chút lo lắng, mì thì mười mấy gọi , hàu thì vẫn ai gọi.

Nhiều hàu như , từ xa gửi về đây, nếu để trong nhà ăn hết, thì đáng tiếc.

Nàng đang nghĩ ngợi, Đại Nha liền chạy phòng bếp, “Ba con hàu nướng!”

“Ai!” Trần thị nhanh nhẹn mà đặt hàu lên bếp lò nướng, đại oa gửi về còn tươi hơn so với mua ở bên ngoài, nướng lửa than, mùi thơm từ từ tỏa .

Tỏi băm vàng,ớt màu đỏ, mỡ màu vàng sủi bọt li ti, ngửi thôi thấy thơm .

Sau khi nướng xong một dĩa, Đại Nha vội vàng bưng ngoài, lâu ,nó về , “Năm phần hàu nướng!”

Hai phần trong đó là bàn nãy mới gọi, ba phần là khác gọi.

Trần thị cao hứng mà đáp một tiếng, “Nói với khách nhân sẽ xong ngay đây, đừng gấp!”

Tới quán ăn ăn cơm đều là thiếu tiền, đây mua mấy phần tiểu long bao, sushi và bánh cuốn mang về, thể chê đắt chứ.

Không mua đơn giản là sợ ăn ngon, thấy khác một ngụm ăn một con, ăn hàu nướng với tỏi băm, mùi thơm thoang thoảng bay tới chỗ , lòng ngứa ngáy.

Một buổi trưa, bán hơn ba mươi phần hàu, mà còn là bán từng phần một nữa, là bán hơn ba lượng bạc.

Bếp than nướng chậm, những cũng vội, liền ở sảnh chính chậm rãi chờ, chờ bận rộn xong, Trần thị dậy xoa eo.

Trần thị xổm xuống hàu nướng, một buổi trưa đến cả eo thẳng lên bao giờ, mệt thì đúng là mệt, nhưng mà cũng vui vẻ.

Nghĩ đến mấy con hàu là nhi tử của nàng xa mấy trăm dặm gửi về đây, Trần thị liền cảm thấy chút tự hào.

Lớn như , cuối cùng cũng nên tích sự .

Loading...