Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-04-21 03:13:41
Lượt xem: 202
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay cả khi hỏi Thẩm Hi Hòa, thì rượu cũng còn nữa .
Bây giờ Tống Chiêu Thanh còn thể thấy mấy thực khách tới buổi trưa đang chuyện.
“Vẫn là bây giờ rộng rãi hơn, so với lớn hơn nhiều.”
“Hàu ăn ngon, một con chỉ cần một miếng ăn hết .”
“Chỉ là bia, chỉ mười văn tiền một bình, thật sự rẻ, mát lạnh giải khát.”
Nghĩ đến mùa hè ăn hàu uống bia, gọi là mỹ vị.
Tống Chiêu Thanh ho khan một tiếng, uống lắm, còn nhiều món ngon như ……
mà ăn cơm với quan , tâm tư gì đều giấu ở trong lòng, bây giờ Lại Bộ Lễ Bộ cũng ít việc, nên hai mới thời gian rảnh ngoài ăn một bữa cơm.
Việc nhiều nhất chính là Hộ Bộ,sắp tháng 5 , các nơi sẽ phục dịch, chỉnh sửa hộ tịch, Thẩm Hi Hòa thể chạy tới đây, là dựa một mảnh chân tình a.
Tống Chiêu Thanh đôi khi sẽ nảy ý niệm thành gia lập nghiệp, một thê tử luôn lo lắng cho về thứ, hơn là mỗi ngày kết nhóm với Chúc Tu Viễn ăn cơm.
Quán ăn vô cùng náo nhiệt, đây là nơi bán thức ăn ngon nhất ở Thịnh Kinh, cũng là nơi dùng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ nhất, cũng là nơi đắt đỏ nhất, nhưng khói bếp nơi đây rộn ràng nhất.
Nhìn Thẩm gia bận rộn, nhưng mặt của ai là oán khí cả, tướng mạo Thẩm gia cũng đoan chính, từ già đến trẻ,luôn mang theo nụ khi chuyện.
Có khi còn thể thấy nha đầu nhỏ nhất nữa, thắt b.í.m hai bên, chuyện nãi thanh nãi khí.
Quán ăn Thẩm gia, là nơi náo nhiệt nhất, nơi giống nhà nhất.
Ở nhà cao cửa rộng quen với những âm mưu tính toán, tranh giành tình cảm, ai cũng chỉ nghĩ đến bản , trong mắt đều là tiền tài quyền thế, tới quán ăn Thẩm gia ăn cơm thì cảm thấy nhẹ nhàng tự tại hơn nhiều.
Muốn ăn cái gì thì gọi một tiếng, sẽ ghi món ăn , còn đưa cho một thứ tự nữa, cần lo lắng sẽ đưa thức ăn lên chậm. Muốn ăn sa tế dưa muối thì tự lấy, thích ăn tương mè thì chỉ cần câu cho nhiều một chút, lúc ăn thì sẽ thấy cho nhiều hơn mấy muỗng.
Dù thì chính là tự tại, cho dù ăn gì, ở chỗ Thẩm gia bận rộn, thì cũng thể cả nửa ngày.
Mọi đến quán ăn ăn cơm trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều chút hâm mộ, gia đình như thế thật là bao, tam phòng kinh doanh một quán ăn nhỏ, cả nhà cùng cố gắng .
Náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng hôm nay bận đến khuya, bởi vì thức ăn đều bán hết .
Không đồ để bán nữa thì với khách nhân mới tới một tiếng,rằng bán hết , ăn thì ngày mai hãy tới.
Khách nhân xong thì trợn tròn mắt, thầm nghĩ rằng cũng đến quá muộn mà, mà bán hết .
Đại oa lặng lẽ hắc hắc hai tiếng, “Thật là xin , ngày mai hãy tới , chúng đóng cửa .”
Đại oa còn chờ về nhà đếm tiền nữa đấy, còn nhớ rõ ngày đầu tiên buôn bán ở Quảng Ninh, hưng phấn mà đếm tiền đồng.
Cho dù cuối cùng tiền đều đưa hết cho Chu thị, còn thì một đồng cũng , nhưng mà cũng vui vẻ.
Thẩm Đại Oa treo tấm biển đóng cửa lên, đóng cửa , tiên cùng với dọn dẹp quán ăn sạch sẽ .
Cố Tiêu đem mì vụn, rau và thịt viên còn dư , nấu thành một nồi lẩu chua cay, mỗi ăn một chén nhỏ.
Sau khi dọn dẹp xong hết, Thẩm nhị oa cầm sổ sách, đại oa cầm tráp tiền, bắt đầu ghi sổ.
Tráp tiền nhiều bạc vụn nhất.
Trần thị cầm một cái cân nhỏ, chuẩn cân lên, nhị oa : “Nguyên liệu mà ngày hôm qua chuẩn đều bán hết , còn đóng cửa sớm hơn bình thường nửa canh giờ nữa.”
Bán nhiều hơn gấp hai so với bình thường, Trần thị cân từng thỏi bạc một, “Tổng cộng là 167 lượng, trừ 65 lượng bạc tiền mua nguyên liệu ngày hôm qua, thì kiếm lời 102 lượng.”
Bình thường một ngày thể kiếm hơn bốn mươi lượng, bây giờ chuẩn gấp đôi, còn bia nữa, thế nhưng kiếm lời hơn một trăm lượng.
Trần thị xong, trực tiếp Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu, hôm nay kiếm lời hơn một trăm lượng bạc đấy!”
Bây giờ Trần thị cảm thấy mệt chút nào nữa, cả tràn đầy năng lượng, nếu như còn nguyên liệu,thì nàng còn thể tiếp nữa!
Một trăm lượng bạc, nàng thể chia hai mươi lượng, hai mươi lượng bạc đó, cả đời cũng chỉ kiếm mấy chục lượng thôi.
Lý thị thần sắc hoảng hốt, thật đúng là ít, nhị phòng chia mười lăm lượng, mười lăm lượng bạc ít chuyện.
Chỉ mới một ngày thôi, một tháng chính là hơn 400 lượng bạc, hôm nay đồ còn đủ bán nữa……
Cố Tiêu thực sự cảm thấy ít, một tháng Đa Bảo Các cũng chỉ kiếm mấy trăm lượng bạc thôi, cứ tiếp tục như ,thì sớm muộn cũng thể tích góp ít của cải.
“Đại tẩu, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, khách quen đều tới cổ động, qua hai ngày nữa lẽ sẽ ít khách hơn,” Cố Tiêu thấy hôm nay Thẩm gia bận rộn giống như con kiến
bò nồi lẩu ,nên định thuê thêm về.
Tốt nhất là mua về, dù thì nước chấm và thức ăn trong quán ăn đều là bí phương của Thẩm gia, thuê về thì yên tâm lắm.
Cố Tiêu dừng một chút, “Đại tẩu, chúng thể mua một về .”
Trần thị gật đầu, Thẩm gia mua về việc, nhưng xem như trâu bò mà sai bảo, quen việc nhà nông cũng thói quen khác hầu hạ, chỉ mua về để giúp đỡ, mua một về là giúp ít việc .
“Được, sáng ngày mai tới chỗ mìn xem .” Trần thị nghĩ thầm, tháng 5 là đại oa thành , tức phụ gả cũng thể hỗ trợ, sẽ giống như bây giờ nữa.
Trần thị dậm dậm chân, một nhà đóng cửa quán ăn, xe ngựa về nhà.
Chu thị vẫn ngủ, đang ở giường đất tam nha, tam nha ngủ một lát dậy, dụi mắt hỏi nương và về , đó mới ngủ tiếp.
Tiểu cô nương đang buồn ngủ,mơ màng mà ôm lấy tay Chu thị , ngày mai nó cũng sẽ theo, nó cũng thể hỗ trợ.
Chu thị bĩu môi, “Con thì thể giúp gì……”
“Con giúp đỡ thử món ăn nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-196.html.]
Chu thị tiểu cô nương ngủ say, thầm mệnh cũng thật là , nhỏ nhất nhà, ai cũng nhường, sinh trong lúc buôn may bán đắt, nên gì cũng thiếu.
Chu thị tam nha, khi cũng sẽ nghĩ khi nào Cố Tiêu mới sinh một tiểu oa nhi đây, bây giờ bà còn khỏe mạnh, thể trông giúp cho.
mà Chu thị cũng thúc giục, Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa vẫn còn trẻ, trong nhà bận rộn như , gấp.
Ngoài miệng gấp,nhưng mà trong lòng Chu thị vẫn mong chờ một tiểu oa nhi bụ bẫm, nhất là giống Cố Tiêu nhiều một chút, như mới .
Tính tình cũng giống Cố Tiêu, miệng ngọt,dễ thương.
Chu thị chờ một lát thì bên ngoài liền truyền đến động tĩnh, bà lay Thẩm lão gia tử, “Bọn nhỏ về !”
Thẩm lão gia tử “soạt” một cái thẳng dậy, “Bà gấp cái gì,về thì về .”
Buổi trưa ông bận việc xong liền về nhà, quán ăn đang buôn bán , gì để lo lắng chứ.
Chu thị trừng mắt ông một cái, xuống giường đất mang giày ngoài đón, Trần thị tươi rạng rỡ, “Nương, ngoài gì, buổi tối bên ngoài gió lạnh, mau phòng , hôm nay buôn bán đấy.”
Nghe câu , Chu thị liền yên tâm ít.
Bà nhịn : “Buôn bán , , chắc là mệt lắm , mau phòng uống miếng nước .”
Chu thị nấu nước sôi để nguội, bên trong còn cho thêm mật ong nữa, nên vị ngọt.
Trần thị đem tiền kiếm giao cho Chu thị, tổng cộng là 51 lượng bạc, “Bọn con định mua thêm một bà tử nữa về hỗ trợ, cũng thể nhẹ nhàng hơn một chút.”
Chu thị ý kiến gì, “Mua , bạc thì lấy từ quỹ chung. Được , mau dọn dẹp một chút, ngủ sớm chút .”
Đêm khuya, cũng nên nghỉ ngơi .
Cố Tiêu về phòng rửa mặt chải đầu, ngâm chân, đó ở giường lăn một vòng, “Hôm nay thật là mệt.”
Bọn cô ở phía bếp bận việc, Trần thị và Lý thị việc còn sức hơn so với cô, Cố Tiêu sẽ hổ mà than mệt chứ.
Hơn nữa cô còn ngủ một giấc nữa, buổi tối Thẩm Hi Hòa ở đó, nên cô cũng gì cả.
Thẩm Hi Hòa mép giường, xoa bóp cánh tay và xoa bóp chân cho Cố Tiêu, gì, nhưng mà ở nơi Cố Tiêu thấy,thì trong mắt đau lòng.
Cố Tiêu thoải mái đến sắp ngủ mất, “Muội sẽ giúp thêm mấy ngày nữa, buổi tối ngày mai đừng tới đó nữa, cả một ngày còn hỗ trợ, sẽ mệt lắm.”
Thẩm Hi Hòa lên tiếng, xoa bóp thêm một lát nữa mới hỏi Cố Tiêu còn chỗ nào mỏi .
Cố Tiêu lắc đầu, “Khá hơn nhiều , mỏi nữa, mau lên giường ngủ .”
Thần sắc Thẩm Hi Hòa tối trong nháy mắt, thổi tắt đèn, xuống bên cạnh Cố Tiêu, ôm trong lòng ngực, vỗ nhẹ hai cái, “Ngủ .”
Cố Tiêu ngáp một cái, lời mà nhắm mắt , ngủ như ,thì sẽ phiền bởi tiếng côn trùng kêu vang ở bên ngoài nữa, thể ngủ một giấc đến hừng đông.
Sáng sớm hôm , lúc Cố Tiêu tỉnh dậy thì Thẩm Hi Hòa . Cô ở trong ổ chăn ngủ nướng một lát liền rời giường rửa mặt chải đầu, ngoài thì Trần thị các nàng cũng .
Chu thị lo bữa sáng cho Cố Tiêu, một chén canh trứng nhỏ thêm mấy giọt dầu mè , tam nha thèm ăn, ăn thêm nửa chén nữa.
“Đại tẩu con , hôm nay bận lắm, nên con cần qua đó .” Chu thị chỉ cần Cố Tiêu ăn cơm thôi thì trong lòng cảm thấy vui vẻ .
Cố Tiêu gật đầu, cô nếu rảnh thì sẽ qua đó, cô lâu tới Đa Bảo Các ,nên một chuyến xem .
Hơn nữa cô định mở một cửa hàng nhỏ, bây giờ tìm mặt bằng, tìm đối tác, thương lượng lợi nhuận chia như thế nào.
Đây là chủ ý của riêng Cố Tiêu, việc kinh doanh của ,thì việc đều tự tay lấy.
Cửa hàng nhất là hai tầng, quầy chuyên môn bán điểm tâm ngọt và đồ uống, phía treo thực đơn, vẽ hình dáng điểm tâm ngọt, đồ uống và giá cả lên.
Bây giờ Cố Tiêu nghĩ đến đủ loại bánh kem nhỏ, vị dâu tây, vị đào, vị dâu tằm, vị xoài……
Đồ uống thì hoa, còn sữa nữa.
Thẩm Đại Oa mang cỏ thạch từ phương nam về, thể thạch đông, đến lúc đó tìm khoai môn về, bán sữa.
Sữa bò, hồng và đường trắng nấu thành sữa, bên trong thể cho thêm đủ loại nguyên liệu, khoai môn, thạch đông lạnh, nếu thể trân châu thì càng .
Bột sắn dây dễ tìm, thể dùng bột nếp thử xem .
Đồ để bán thì cứ quyết định như , còn đồ chơi,thì gốm thủ công, đồ chơi vải nỉ, chỉ len, còn mấy thứ khác thì sẽ bổ sung từ từ.
Gốm thủ công thương lượng với Lưu Niệm Từ.
Ông chủ Lưu và phu nhân về Tương Thành, việc kinh doanh ở Thịnh Kinh đều là do Lưu Niệm Từ chủ.
Ngoại ô lò sứ do Lưu gia mới xây, cũng lớn lắm, đủ nung để đưa đến cửa hàng đồ sứ ở Thịnh Kinh.
Lưu Niệm Từ Cố Tiêu mở một cửa hàng để tráng men phôi, đó thì xây một cái lò sứ nhỏ để nung, thì trong lòng cảm thấy buồn .
Nàng học phôi, nung sứ thôi mà học tận mấy tháng , mấy vị cô nương đó thể , nàng chướng mắt những vị cô nương đó, nhưng mà các nàng ,thì thể dùng .
Cố Tiêu : “Tự giống với mua về, bình sứ đầu tiên mà cô nung bây giờ vẫn còn ?”
Lưu Niệm Từ hé miệng, sản phẩm đầu tiên nàng nung vẫn để ở đầu giường, cái giống.
Cố Tiêu bộ dáng của nàng , thì nhẹ, “Vậy thì là .”
Lưu Niệm Từ thở dài, “ mà phương pháp để nung sứ là……”
Cố Tiêu : “Nung sứ ba bốn ngày, ai sẽ ngày đêm canh lò sứ mà nghỉ chứ, đồ gốm thủ công, quan trọng là quá trình nhào nặn, dù nặn thành hình dạng gì, men màu gì, thì đều là đồ mà tự .”
Cái chính là tự , đồ giống với đồ mua.