Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:26
Lượt xem: 185

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiêu mỉm , tới nhiều thì lên nhã gian nữa, nhiều náo nhiệt, cô dỡ túi vải ở lưng xuống, từ bên trong lấy bốn cái hộp gỗ nhỏ, “Ta mang theo đồ tới đây, nếu như mệt , thì chơi cái .”

mắt sắc liếc qua một cái, “Bài?”

Đa Bảo Các từng bán qua cờ tướng, mạt chược và bài poker, cô mỗi thứ một bộ, bán với giá cao, đó thì đều do học đồ của Đa Bảo Các , ở đây chơi, cho nên bán lắm.

thì cũng đang nhàn rỗi.

Cố Tiêu mỉm , “Ân, Dương phu nhân chơi qua .”

Dương phu nhân : “Ta vận may , bài rút , ở nhà vẫn luôn thua.”

Không quá nhiều cách chơi, cho nên chỉ chơi đơn giản nhất, rút xem bài của ai lớn hơn, Dương phu nhân vận may , còn mê chơi, nào cũng thua bạc.

Cố Tiêu : “Dạy cách chơi khác.”

Lần thì đồ chơi vải nỉ cũng , thảm cũng dệt nữa, ba một bàn, vây quanh bếp lò đánh bài.

Vừa đến giữa trưa, mấy vị phu nhân thèm mà trở về, ăn cơm xong,thì hấp tấp chạy tới đây.

Dương phu nhân tới sớm nhất, ở bên cạnh Cố Tiêu chuyện phiếm với cô, “Tuyết rơi thì tổ chức thưởng tuyết yến , ở ngay trong đình, treo mấy cái mành lên, đặt hai cái bếp lò, ngâm thơ vẽ tranh, lạnh mệt.”

Mỗi năm đều một .

Thưởng tuyết yến ngày mai, Dương phu nhân uyển chuyển từ chối, ở bên ngoài đông lạnh bằng ở cửa hàng thủ công ăn uống vui chơi chứ.

Cố Tiêu cũng nhận thiệp mời thưởng tuyết yến, từ khi việc ăn của cửa hàng thủ công ngày càng lên, thì đưa thiệp mời tới đây càng ngày càng nhiều, cô cũng qua mấy .

Trời lạnh như , thưởng tuyết yến cô cũng , “Hậu viện tuyết, nếu như chơi thì chơi.”

Thế gia phu nhân, khí độ ung dung, hầu trong nhà sớm quét dọn tuyết trong viện sạch sẽ,ngay cả một quả cầu tuyết nhỏ cũng nặn .

Dương phu nhân mỉm , “Vậy thì lát nữa sẽ xem.”

Dương phu nhân nghĩ xong hết , kết quả là lâu , nhiều tới cửa hàng thủ công, nhiều buổi sáng tới, một thì cùng với khác tới đây.

Trong đó phu nhân Anh quốc công, khí sắc bà tồi, khoác một cái áo choàng màu tím đường viền, trong tay còn ôm lò sưởi.

Trước đây mùa đông Từ thị đều thể khỏi cửa, bây giờ thể hơn chút nên mới dám ngoài, cửa hàng thủ công thể đánh bài,cho nên liền theo tới đây.

Dương phu nhân đưa hai tay phía , thầm nghĩ, thì , e là chơi tuyết .

Buổi chiều nhiều , Cố Tiêu tới Đa Bảo Các lấy mạt chược và cờ tướng tới đây, Từ thị đánh hai ván liền chơi nữa, một an tĩnh mà đan len.

Sợi len mềm mại, mùa đông mặc ở bên trong là nhất, tiểu hài tử đều ham chơi, mặc quá dày thì thể chạy nhảy , Từ thị nghĩ áo len ấm nhẹ, mặc .

Từ thị cúi đầu, “Linh Dược gửi thư về, thai .”

Trương Linh Dược thành hơn sáu tháng, Trần Ninh Viễn năm nay trở , Trương Linh Dược cũng về , Từ thị thư thấy cuộc sống của hai thật sự là .

Giống như con khi uống nước, ấm lạnh chỉ tự , nữ nhi cảm thấy .

Từ thị ngẫu nhiên thể thấy Cố Tiêu, thấy cuộc sống của nó càng ngày càng , thì trong lòng Từ thị còn gì tiếc nuối .

Cố Tiêu sửng sốt một chút, “Đây là hỉ sự, thai chú ý nhiều, gửi mấy thứ qua đó ?”

Từ thị: “Gửi chút quần áo, mấy thứ khác thì cần.”

Từ thị từng gửi tiền, Trương Linh Dược gửi về.

Đã thai , An Vân mang thai, bây giờ ít ngoài. Lưu Niệm Từ cũng mang thai, nhưng mà nàng vẫn chạy tới chạy lui, cho Khương Minh Hiên cực kỳ lo lắng.

Đều là tiểu bảo bảo của năm , chuẩn lễ vật , Cố Tiêu nghĩ xong nên tặng gì , vòng bạc khóa vàng, còn quần áo nhỏ nữa.

Từ thị lấy sợi chỉ trong giỏ để đổi màu, bà khéo léo đan những bông hoa lên áo len.

“Mang thai là việc nhỏ, dạo qua quỷ môn quan một chuyến, thứ đều cẩn thận, tự lưu ý, đừng . Đồ lạnh thể đụng , hồng, cua, sơn tra, vải đều thể ăn……” Từ thị nhỏ giọng , thanh âm mềm nhẹ, bà sợ Cố Tiêu hiểu, sợ ai với Cố Tiêu, cho nên chậm.

Cố Tiêu cảm thấy ấm áp trong lòng, “Ta nhớ kỹ.”

Từ thị gật đầu một cái, tiếp tục : “Cô nương cũng đừng sợ, bọn đều ở đây.”

Có đại phu thuốc, đều , hoài thai mười tháng, một sớm sinh nở, chuẩn sẵn sàng, đồ dùng cho trẻ con, cho lớn, ở cữ……

Cố Tiêu : “Ta nhớ kỹ hết .”

Từ thị mỉm , “Vậy thì cô nương xem hoa văn .”

Từ thị dệt hoa hải đường, hoa là mấy bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, , là để cho tiểu cô nương mặc.

Cố Tiêu: “Đẹp, còn hơn mấy bộ đang treo nữa.”

Bên ồn ào nhốn nháo, trêu đùa trêu ghẹo náo nhiệt, mấy vị phu nhân cô nương ở cửa hàng đánh bài cả một buổi trưa, còn ước định ngày mai tới nữa.

Dương phu nhân chơi so lớn nhỏ, nên vận may lên ít, “Vậy thì ngày mai cần chơi ăn tiền đấy,ai thua thì sẽ phạt.”

Ai cũng thiếu tiền, thua thì thua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-211.html.]

Cố Tiêu tiễn các nàng ngoài, xe ngựa của phủ Anh quốc công về nhà, mùa đông ngày ngắn, lúc về đến nhà thì trời tối đen .

Tuyết dày chất đống trong đình viện Thẩm gia, chính giữa để một con đường, ánh đèn trong phòng hắt ngoài, chỗ tuyết liền biến thành màu vàng kim.

Cố Tiêu cửa ngửi thấy mùi thơm, cô dựng ô ở cửa, chà xát tay, : “Buổi tối ăn lẩu .”

Trên bàn đặt một cái nồi đồng lớn, than ở phía cháy đỏ rực, bên trong là nước lèo màu đỏ, Thẩm gia đều thể ăn cay, hỏi Trịnh thị, Trịnh thị nàng cũng thể ăn cay.

Trên bàn lớn bày thịt dê,thịt bò, khoai lang đỏ, khoai tây, cải trắng thái lát, bún, tàu hủ ky, rong biển, còn cá viên, tôm viên và bò viên nữa.

Cuối cùng mỗi một chén nước chấm tương mè, đợi về đầy đủ thì ăn cơm.

Trần thị : “Trời lạnh thì thích hợp ăn chút đồ nóng, lâu ăn , đều ồn ào ăn.”

Nhị oa hắc hắc hai tiếng, lấy một chai bia , “Vừa lúc đường bán thịt bò, tiểu thẩm, thịt là do con xắt, xem mỏng .”

Để ở bên ngoài đông lạnh một lúc, như thịt dễ xắt.

Không để ở trong phòng bao lâu ,băng tan , thịt bò màu , từng lát mỏng, bỏ trong nồi nấu một lát là chín .

Cố Tiêu: “Rất , sẽ để cho con xắt.”

Nhị oa toe toét, “Lần ăn là lúc nào.”

Trần thị đánh một cái, “Chỉ nghĩ tới ăn, lấy đồ hộp đây.”

Chỉ ăn thịt thôi là , lúc xuân hạ giao mùa nhiều dâu tây, trong nhà ít đồ hộp, lạnh lạnh, lúc giải ngấy.

Chỉ chờ Thẩm Hi Hòa về thôi.

Trịnh thị gả đây vẫn ăn lẩu nào, mùa hè nóng, đó thì bận rộn thời gian, đây là đầu tiên, ngửi thôi thấy thơm .

Cố Tiêu về phòng thu dọn một chút, chờ cô ,thì Thẩm Hi Hòa cũng trở .

Thẩm Hi Hòa ngoài mang theo ô, đầu vai dính ít tuyết, Cố Tiêu phủi cho , “Trắng hết ……”

Thẩm Hi Hòa nắm lấy tay Cố Tiêu, “Lạnh, đừng chạm .”

“Biết lạnh mà còn mặc nhiều một chút, nhanh quần áo , đó ăn cơm, tối nay ăn lẩu.”

Cố Tiêu Thẩm Hi Hòa phòng, đó tới bên bàn bày chén đũa , trong nhà mười ba , một vòng lớn.

Nước sôi, liền bỏ thịt và thịt viên bên trong, nhị oa xắt ít thịt, nó ăn : “Không đủ ăn thì con xắt tiếp,vẫn còn thịt đấy.”

Chu thị thích ăn thịt dê, còn khoai lang đỏ, khoai tây và mì nấu chín mềm nữa, cắn một cái tan trong miệng, chấm với tương mè, thể ăn một chén nhỏ.

Trịnh thị đầu tiên ăn lẩu, cảm thấy mới mẻ ăn ngon, “Nương, bán món nha.”

Cố Tiêu sửng sốt một chút, Thẩm gia ban đầu bán lẩu là bởi vì tiền nồi quá đắt, trong nhà nhiều tiền như , bây giờ tiền , Thịnh Kinh cũng tiệm lẩu, bán lẩu nhỉ.

Thẩm gia còn thôn trang nữa, nuôi gà, nuôi dê trồng rau, thế nào cũng .

Trần thị cũng sửng sốt, nghĩ tới chuyện nhỉ, tức phụ thật đúng là cưới đúng . “Tiểu Tiểu……”

Thẩm Đại Lang uống rượu ăn thịt, Cố Tiêu ngẩng đầu lên, Chu thị , “Được , chuyện gì thì cơm nước xong , lo ăn cơm .”

Trần thị ăn càng thêm nghiêm túc, xem vị nước lèo , thịt tươi ngon ,rau nào ăn ngon nhất, cẩn thận liền ăn nhiều.

Cố Tiêu cho mì trong nồi, đập thêm một quả trứng gà , đó gắp cùng với thịt cho trong chén, ăn từ từ, ăn lẩu nhanh đói, buổi tối cô thể ăn thêm một củ khoai lang nướng nữa.

Nấu lên ăn cũng ngọt, nướng lên chắc chắn sẽ ngọt hơn.

Nghĩ tới khoai nướng, Cố Tiêu dám ăn quá no, Trần thị sờ bụng, “Dọn dẹp một chút nghỉ ngơi , chuyện mở cửa hàng thì ngày mai .”

Trịnh thị dậy thu dọn cùng với , Cố Tiêu kêu Thẩm Hi Hòa phòng bếp lấy hai củ khoai lang đỏ tới.

Thẩm Hi Hòa cầm hai củ tròn tròn , cửa, hỏi: “Bây giờ để trong bếp lò ?”

Cố Tiêu: “Vẫn đói bụng , chờ một lát mới bỏ.”

Cố Tiêu giường, trải chăn bông , cô mấy cái gối đầu, bên trong nhét thêm bông mềm mại, bày đầy một giường, chờ con , thì sẽ mấy con búp bê một chút, cũng sẽ đặt ở giường.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, thì lát nữa sẽ nướng, Cố Tiêu liền giường ăn, tới gần cửa ải cuối năm, đều trở về muộn, năm nay còn cung yến nữa, .

Chỉ là Cố Tiêu cáo mệnh,nên thể cùng.

Đợi một lát, Thẩm Hi Hòa bỏ khoai lang đỏ bếp lò, nướng một lát thì lật sang mặt khác, sợ Cố Tiêu sẽ ngủ mất, còn thường thường đầu nữa.

Cố Tiêu chút buồn ngủ, nhưng mà mùi khoai lang nướng quấy nhiễu, ngủ , “Nếu như mở tiệm lẩu, thì bận rộn hơn nữa ……”

mà bây giờ bận rộn, già bận thì cũng nữa.

Khoai lang nướng xong, Cố Tiêu ăn hơn phân nửa, còn dư thì đưa hết cho Thẩm Hi Hòa, tay cô dính đầy tro, Thẩm Hi Hòa lấy nước ấm tới cho cô rửa tay.

“Không ngày mai tuyết còn rơi nữa, ngoài .”

“Phải xem, cửa hàng thủ công mấy ngày nay nhiều.” Cố Tiêu với Thẩm Hi Hòa, “Cách gần, nhanh là tới.”

Thẩm Hi Hòa: “Tiểu Tiểu, chúng mua một chiếc xe ngựa .”

Loading...