Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-04-21 23:35:35
Lượt xem: 209

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn hai tháng .

Cố Tiêu theo bản năng bảo vệ bụng nhỏ, cô thai . mà sờ thì thấy bằng phẳng, cái gì cũng .

Tháng cô còn thấy m.á.u nữa, nhưng mà ít hơn bình thường, ảnh hưởng gì tới đưa nhỏ .

Cố Tiêu: “Đại phu, thì hài tử thế nào, cũng chú ý lắm, sợ ăn thứ gì .”

Lão đại phu vuốt râu, “Mạch tượng phu nhân vững vàng, quá đáng ngại, chỉ cần chăm sóc cho . Ba tháng thai nhi sẽ định hơn. mà ăn uống thì đích xác chú ý, lão phu một cái danh sách, đó là những thứ thể ăn .”

Chu thị liên tục gật đầu, chờ lão đại phu xong, thì thổi khô mực, “Ở nhà chép thêm mấy bản nữa, đều nhớ kỹ chút.”

Trịnh thị cảm thấy giống như đang , nhưng mà trong lòng nàng rõ như gương sáng, cháu đích tôn của đại phòng Thẩm gia quý giá, nhưng nàng cũng thể mượn điều để nọ, giống như biến thành khác .

Hơn nữa Cố Tiêu cũng mang thai, gả đây mấy tháng, nàng thể Chu thị cưng chiều tiểu thẩm, càng sẽ chuyện gì đúng mực.

Chu thị vui tươi hớn hở mà tiễn đại phu ngoài, đó lấy tờ giấy một .

Giống sơn tra và cua,mấy thứ tính hàn thể ăn, còn một ít hoa cỏ hương liệu,cũng thể đụng .

Chu thị : “Mùa đông hai con hạn chế ngoài, đặc biệt là ngày tuyết rơi, việc ít một chút, chờ qua ba tháng .”

Bây giờ là cuối tháng mười một, hai tháng nữa chính là tháng giêng, thời tiết cũng sẽ ấm hơn bây giờ.

Ở nhà thêu thùa may vá, may xiêm y cho đứa nhỏ mặc, cũng nhàn rỗi .

Tiểu hài tử mỗi ngày một khác, lớn lên nhanh.

Cố Tiêu và Trịnh thị cùng gật đầu, Chu thị : “Chờ trở về thì cho bọn họ , đại oa ở bên ngoài, cha nhất định sẽ cao hứng, cho nó một bức thư . Còn cha nương của con ở quê nữa, chờ qua ba tháng định .”

Trịnh thị: “Vẫn là nãi nãi suy nghĩ chu đáo.”

Nàng mấy lão nhân ở trong thôn , mang thai ba tháng đầu định, nếu như , thì Quan Âm nương nương sẽ thu hồi đứa trẻ đó .

Chu thị dùng mu bàn tay chạm đùi, ngọt bùi nhớ lúc đắng cay, nhưng mà bà trải qua những ngày tháng khổ cực như đây nữa.

Trước đây khi hai tức phụ mang thai,thì món gì ngon để ăn cả.Bây giờ điều kiện , thì mấy món ngon mới .

còn chia tiền nữa , bà sẽ bạc mua thịt.

mà thật cần Chu thị tiền, bởi vì Thẩm gia thôn trang, nên thiếu trứng gà trứng vịt, thịt càng thiếu, đồ ăn thức uống ở trong nhà cũng hơn nhiều so với đây .

Chu thị hỏi hai đói , bà sẽ đồ ăn cho.

Không đợi Cố Tiêu và Trịnh thị chuyện, tam nha liền : “Muốn ăn, nãi mãi, tam nha ăn, mấy tiểu bảo bảo cũng ăn.”

Cố Tiêu nhéo khuôn mặt tròn trịa nhỏ bé của tam nha, “Vậy thì ăn cùng với tam nha nha, nương,con ăn canh trứng.”

Chu thị: “Vậy thì cho thêm tôm, nhỏ mấy giọt dầu mè nữa, Vân Thư, con ăn gì?”

Trịnh thị : “Con cũng ăn canh trứng.”

“Tam nha thì ?”

Tam nha lắc b.í.m tóc, “Muốn ăn giống như tiểu bảo bảo !”

Tam nha nắm lấy tay của Cố Tiêu, ngoan ngoãn thôi, nãi nãi , trong bụng tiểu thẩm tiểu bảo bảo, cẩn thận, thể giống như đây ôm đùi của tiểu thẩm .

Cũng thể nhào trong lòng của tiểu thẩm .

Tam nha là nhỏ nhất nhà, ai cũng nhường nó, nó cũng tỷ tỷ, cô cô.

Tam nha nép bên cạnh Cố Tiêu, một lát hỏi các cô khát , một lát hỏi các cô lạnh .

Trịnh thị chọc , nàng với Cố Tiêu: “Thật sinh một áo bông nhỏ cũng khá .”

Trịnh thị ngóng trông sinh đứa con trai, đứa bé đầu tiên nếu như là nam hài, thì lưng cũng thể thẳng hơn, sinh tiếp,thì nam nữ đều .

Bây giờ tam nha, thì cảm thấy vẫn là áo bông nhỏ hơn.

Cố Tiêu gật đầu một cái, “Ta cũng cảm thấy khuê nữ , nếu như là cô nương, thì sẽ may cho nó thật nhiều quần áo nhỏ, nếu như là nam hài,thì cả ngày ở bên ngoài chơi, mới cho nó nhiều quần áo như .”

Trịnh thị : “Con gái thì thương .”

Ở Thẩm gia tam nha là nhỏ nhất, ai cũng thương nó, ở Trịnh gia, đồ gì thì đều để cho của nàng .

Người đến nhà chồng, thì chính là ngoài, ở nhà chồng là ngoài,ở nhà đẻ cũng là ngoài.

Thật .

Canh trứng mười lăm phút là chưng xong, bên phủ một lớp tôm băm nhỏ, còn nhỏ thêm dầu mè nữa,ngửi thơm.

Buổi sáng lúc Trịnh thị ăn cơm thì cảm thấy chút buồn nôn, bây giờ đói bụng, cứ ăn từng muỗng một, nhanh là ăn xong.

Cố Tiêu vỗ ngực, cô nghĩ đến chuyện đứa nhỏ, là thuận theo tự nhiên, khi nào thì cô cũng đều vui vẻ.

Đây là chuyện vui ngoài ý .

Cố Tiêu múc một miếng, canh trứng trơn mềm, dầu mè cũng ngấy, “Nương, ăn ngon lắm.”

Chu thị : “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, vẫn còn nữa.”

Sắp ăn tết , nên nhiều món ăn ngon, thư cho đại oa, kêu nó mang nhiều đồ từ phía nam về.

Có hài tử, Cố Tiêu cảm giác cũng biến hóa gì, buổi chiều ngủ một lát, đó ở trong phòng mấy việc lặt vặt, cô cứ đó, bất tri bất giác đan xong hai đôi vớ bằng len .

Đầu vớ một con vịt con màu vàng, mắt nhỏ bằng hạt đậu, lông xù xù.

Vớ và mũ, cái gì cũng .

Cố Tiêu nghĩ, một đứa trẻ nhỏ như , từ từ lớn lên, cả quá trình cô đều thể chứng kiến.

Cô cho rằng chuẩn xong để mẫu , thật sớm chuẩn xong .

Trần thị các nàng trở về sớm, Trần thị bước cửa, liền hỏi Trịnh thị như thế nào, đại phu gì.

Trịnh thị mím môi, “Nương, con .”

“Có ! Là hỉ ?” Trần thị là từng trải, thấy Trịnh thị buổi sáng buồn nôn thì đoán phần nào, hóa là sự thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-215.html.]

Trịnh thị gật đầu, “Hơn một tháng , nãi nãi cho đại oa một bức thư , Phủ Ninh bên thì chờ thêm ba tháng mới .”

Trần thị: “Cứ như , qua ba tháng mới cho cha nương con tin tức , đây chính là hỉ sự đấy.”

“Là song hỉ, nương, tiểu thẩm cũng thai .”

————

Thẩm Hi Hòa hôm nay về muộn, càng đến cuối năm,thì Hộ Bộ càng bận, một đống sổ sách tra.

Hắn bước nhà, giống như đây về phòng rửa tay quần áo , nhưng mà khí trong nhà giống với bình thường cho lắm.

Trước đây Cố Tiêu hoặc là ở quán ăn, hoặc là ở phòng bếp, hoặc là ở trong phòng chờ , hôm nay ở nhà chính.

Cả gia đình giường đất, đang bàn chuyện đặt tên.

Ba đời Thẩm gia đều là bần nông, tên đều là tùy tiện đặt. Chỉ tên của Thẩm Hi Hòa là do của học đường trong thôn đặt.

“Hi” nghĩa là thuận lợi trưởng thành, “Hòa”là chỉ tâm tính bình thản.

Thế hệ của Thẩm Thành tên đều chỉ duy nhất một chữ, thành, tin, tĩnh, nhàn, dư.

Con cái thì chính giữa một chữ “Du”.

Chu thị liếc Thẩm lão gia tử một cái, “Ông gấp cái gì, là nam là nữ còn nữa.”

Thẩm lão gia tử: “Trong nhà thêm , cao hứng .”

Nói xong thì khép gia phả .

Thẩm Hi Hòa bước thì những lời , hỏi: “Trong nhà thêm ?”

Mười mấy đồng thời về phía , Cố Tiêu dẫn đầu chỗ khác, ai chuyện, cô nhịn khẽ tiếng.

Đầu óc Thẩm Hi Hòa ngày càng hỗn loạn, “Tiểu Tiểu……”

Chu thị gục đầu xuống, Trần thị nghiêng đầu chuyện với Lý thị, mấy nam nhân rên một tiếng, tam nha ôm cánh tay Cố Tiêu, trong lòng tiểu thúc thật ngốc.

Cố Tiêu khụ một tiếng, : “Tức phụ Đại oa tin vui .”

Thẩm Hi Hòa sửng sốt một chút, hóa là tức phụ đại oa, hít sâu một , : “Rất …… Là hỉ sự.”

Cố Tiêu dùng mu bàn tay cọ chóp mũi, “Còn một chuyện hỉ sự nữa.”

“Huynh sắp cha .”

Trần thị Lý thị dừng , Chu thị ngẩng đầu lên, một nhà đồng loạt Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa cho rằng lầm, còn Trịnh thị thai, cũng cha luôn .

Thẩm Hi Hòa lặp những lời một , “Ta cha ?”

Cố Tiêu giương mắt , “Chính là , đấy… Đến tột cùng là vui vui đây……”

Thẩm Hi Hòa: “Ta vui,tất nhiên là vui .”

Chu thị : “Con là vui tới nỗi choáng váng , đừng ở chỗ gì, con đói bụng nhưng mà tức phụ con đói.”

Thẩm Hi Hòa vội vàng dựa về phía cửa.

Cơm nấu xong, cháo gạo kê,bánh bao hấp, hột vịt muối, còn ba món hầm nữa, cũng đủ cho một nhà ăn .

Thẩm Hi Hòa ở bên cạnh Cố Tiêu, thường thường gắp đồ ăn cho cô, một bữa cơm mà bản ăn bao nhiêu, chỉ lo chiếu cố Cố Tiêu.

Trịnh thị thấy, trong lòng nghĩ đến Thẩm Thành, ở bên ngoài, còn cha nữa.

mà mấy ngày nữa thôi, mười ngày nhận thư, trở về hơn mười ngày, cuối tháng là hài tử thể thấy cha nó .

Một bữa cơm ăn ngon, ăn xong Lý thị thu dọn chén đũa, Chu thị : “Buổi tối đói bụng thì tới phòng bếp nấu cơm, tức phụ lão đại, đại oa ở nhà, con ráng chăm sóc bản cho .”

Trần thị đáp một tiếng, “Tức phụ .”

Chu thị đứa con thứ ba của , chỉ Thẩm Hi Hòa : “Tiểu Tiểu đói bụng thì con sẽ nấu cơm cho .”

Hắn sẽ nấu, sẽ học nấu, lúc cần dùng tới sách thì chỉ hận quá ít, đến khi ăn cơm thì cơm chín.

Thẩm Hi Hòa và Cố Tiêu về phòng, lúc xuống bậc thang thì cẩn thận đỡ lấy, khi nhà thì đốt đèn lên “Muội , lấy nước ấm.”

Cố Tiêu chờ trở , Thẩm Hi Hòa nhanh, thử nhiệt độ nước, “Tuyết ngừng , nhưng mà tuyết tan còn lạnh hơn mấy ngày tuyết rơi nữa, xem năm nay trong cung ban thưởng cái gì,xem da , cho một đôi giày.”

Vốn dĩ cũng định , nếu như , thì sẽ nhờ khác mua.

Có hài tử ,đồ cần chuẩn nhiều, đầu tiên học như thế nào để trở thành một trượng phu , đó mới học cách trở thành một phụ .

Cố Tiêu bỏ chân , “Đã hơn hai tháng , thật cảm giác gì, là nương một hai bắt đại phu xem mạch cho , nếu cũng .”

Thẩm Hi Hòa: “Là nên tới, hài tử lời, chuyện nó ,thì để đại phu .”

“Vậy thích nam hài nữ hài.”

Cố Tiêu nghĩ thầm, nữ tử nào mang thai thì chắc đều hỏi câu .

Thẩm Hi Hòa : “Chỉ cần là con của chúng , thì đều thích, nhưng mà cảm thấy đây là nữ hài, bởi vì nó ngoan.”

Cố Tiêu sờ bụng, “Hoặc là ngoan, hoặc là tên lười biếng.”

Thẩm Hi Hòa : “Tiểu Tiểu, để sờ một cái.”

Cố Tiêu cong eo, sờ bụng sờ , vẫn phẳng.

Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng sờ lên, nơi thế nhưng một tiểu hài tử, là hài tử của và Cố Tiêu.

Hắn những khác khi cha thì sẽ cảm giác gì, chỉ bản , trong lòng chua chua trướng trướng, nhiều lời, nhưng mà nên lời.

Tay Thẩm Hi Hòa cứ dán lên như , Cố Tiêu đè tay , : “Vậy thì chuyện còn giữ lời .”

Thẩm Hi Hòa sửng sốt một chút, “Cái gì……”

Cố Tiêu nhíu mày, “Đi thôn trang ngâm suối nước nóng đó, sẽ bởi vì mang thai, thuận tiện ngoài liền đổi ý .”

Thẩm Hi Hòa nếu như dám đổi ý, thì cô sẽ……

Loading...