Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 225

Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:11
Lượt xem: 198

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiêu nghĩ sai , cô cho rằng sinh con thì đau cũng chỉ như thôi, kết quả là càng ngày càng đau, đau từng cơn từng cơn.

Trước đây nguyệt sự cô đau tới nỗi xuống giường , bây giờ chỉ xuống giường , mà hình như còn lấy đinh đóng đinh cô giường, động một cái là đau.

Đau từng cơn từng cơn, giống như một con d.a.o cứa , tay Cố Tiêu bấu chặt mép giường, nhưng cũng thể giảm bớt cơn đau một chút nào.

Chu thị ở trong mắt gấp ở trong lòng,mặc dù năm đó cũng là như , hai tức phụ cũng sinh mấy đứa , nhưng mà Cố Tiêu đau, thì lòng bà như quặn thắt .

Sinh con chính là dạo qua quỷ môn quan một chuyến, Chu thị nắm tay Cố Tiêu, “Tức phụ lão đại, kiểm tra đồ đạc một nữa, tức phụ lão nhị, con tới phòng bếp nấu chút mì sợi hoành thánh, mềm nhuyễn, thịt gà xé sợi, Vân Thư, con về phòng đợi .”

Sắc mặt Trịnh thị trở nên trắng bệch, cũng dọa là sợ, thì gật đầu, về phòng đợi.

Nàng ở chỗ cũng giúp gì, đợi cũng là thêm phiền.

Trần thị kiểm tra đồ đạc xong, ngoài đón Thẩm Hi Hòa, bà đỡ ở gần, Thẩm Hi Hòa trở về cũng nhanh.

Trong lòng Trần thị cũng sốt ruột, “Đại phu là cuối tháng sáu mới sinh, bây giờ mới đầu tháng sáu, ?”

Bà đỡ : “Không việc gì,chênh lệch mấy ngày, đứa nhỏ cũng lớn, chúng bây giờ liền bình an sinh hạ đứa nhỏ , chuyện gì cũng , đừng nóng vội.”

Thẩm Hi Hòa một đầu mồ hôi, “Chỉ cần bình an, tất hậu tạ.”

Đỡ đẻ cho quan phu nhân kiếm nhiều, cũng cẩn thận, cũng may bà đỡ là bà mụ nổi danh, kinh nghiệm nhiều, khi phòng sinh thì tiên xem cổ tử cung mở bao nhiêu, “Ba ngón, còn chờ thêm , phu nhân bây giờ đau cũng chỉ thể chịu đựng, ăn một ít đồ ăn , giữ sức để sinh hài tử.”

Cố Tiêu gật đầu, chịu đựng hỏi: “Còn đợi bao lâu nữa……”

Bà đỡ chỉ thể theo hướng nhanh, “Nhanh thôi, phu nhân ăn một ít , để dành sức.”

Lý thị nấu hoành thánh xong, tổng cộng tám cái, Cố Tiêu ăn sáu cái, mẫu đời đều trải qua quá trình , bản cũng chào đời như .

Bên ngoài trời tối, trong phòng thắp đèn, ánh nến chợt lóe, Thẩm Hi Hòa ở bên ngoài , cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ thể thấy giọng của bà đỡ, Cố Tiêu hình như hô lên đau đớn, giọng của bà đỡ lấn át .

Mấy câu dùng sức, dùng sức, nện đáy lòng Thẩm Hi Hòa, đau âm ỉ.

Chu thị các nàng cũng ở bên ngoài chờ, Chu thị về phía cửa sổ đang sáng đèn, “Lại nấu thêm một ít , sinh hài tử xong là thể ăn, canh trứng, giò heo ? Hầm lên .”

Vốn dĩ vì Cố Tiêu và Trịnh Vân Thư đều mang thai, nên đồ ăn trong nhà nhiều.

Lý thị tới phòng bếp nấu cơm, tam nha gắt gao theo, “Nương, tiểu thẩm ?”

Lý thị: “Tiểu thẩm đang sinh tiểu bảo bảo, tam nha cũng sinh như , một lát là xong.”

Tiểu hài tử đối với biểu tình của lớn cảm thụ sâu nhất, “Chờ tiểu bảo bảo sinh , tam nha sẽ đem đồ bộ đưa cho tiểu bảo bảo, tiểu thẩm nhất định nhanh chóng sinh nha.”

Lý thị sờ đầu tam nha, “Con tỷ tỷ, lời hiểu chuyện, tiểu thẩm sinh hài tử, chúng đều trông chừng, con thể chạy loạn , lát nữa mệt thì ngủ, ngoan ngoãn, ?”

Tam nha gật đầu, “Con ngoan ngoãn.”

Lý thị phòng bếp nấu cơm, nấu xong liền đặt ở trong nồi hâm nóng, còn khi nào mới sinh xong, từ từ chờ thôi.

Thẩm Hi Hòa cách một lát liền hỏi qua bao lâu , Chu thị chê thêm phiền, “Con hỏi cái gì mà hỏi, Tiểu Tiểu ở trong phòng sinh hài tử đấy, nó thấy sẽ nóng nảy ? Chuyện gì cũng hiểu……”

Thẩm Hi Hòa hít sâu một , “Con .”

Hắn chỉ là sốt ruột, trong lòng giống như nào nắm chặt , Cố Tiêu ở bên trong thời gian bao lâu, thì một khắc cũng an tâm .

Chu thị đúng, thể gấp , khi hài tử sinh , Cố Tiêu đổi quần áo sạch sẽ, ăn chút gì đó, hài tử ngủ ở giường nhỏ, chuẩn cho mới .

Thẩm Hi Hòa để Chu thị canh giữ, còn thì trong phòng chuẩn thứ, chân cẳng như nhũn , tính canh giờ thì mới ba mươi phút.

Ba mươi phút, nửa canh giờ, thời gian chậm rãi trôi qua, m.á.u loãng mang từ trong phòng.

Bà đỡ : “Chuẩn nhiều nước ấm chút, chuẩn ngải thảo, lát nữa đốt ở trong phòng.”

Thẩm Hi Hòa hỏi một câu, nhưng mà chân bà đỡ giống như gió , một lát đóng cửa .

Chu thị vội vàng nấu nước nóng, cũng trải qua bao lâu, Thẩm Hi Hòa thấy một tiếng nỉ non thanh thúy.

Hắn vọt phòng, Chu thị duỗi tay giữ chặt , “Làm gì, còn thu dọn nữa, một chốc một lát , hơn một canh giờ, Tiểu Tiểu tính là nhanh , con thành thật mà đợi .”

Trần thị : “ , lúc con sinh đại oa, sinh một đêm, nhị tẩu sinh tam nha sinh nửa ngày một đêm, Tiểu Tiểu lúc mới hơn một canh giờ, chịu tội ít hơn nhiều, niệm a di đà phật .”

Lý thị cũng : “Đệ an tâm ở bên ngoài chờ là , đừng thêm phiền.”

Hai tẩu tử xem Cố Tiêu như khuê nữ, hài tử sinh là đại hỉ sự, thật là , thể an ngủ một giấc .

Người từng trải đều cảm thấy hài tử Cố Tiêu sinh nhanh, đỡ chịu tội, bây giờ cuộc sống hơn, còn thể thành thật kiên định mà ở cữ, chỗ nào còn chuyện như chứ.

Chu thị chuẩn xong chăn nhỏ, bình an sinh , nam nữ cũng .

Trong phòng, Cố Tiêu kiệt sức.

Mệt thì đúng là mệt, đau thì cũng đau, nhưng mà sinh xong thì thật sự nhẹ nhàng thở , cô cảm giác cả đời quá dài, ký ức sâu đậm, khắc cốt ghi tâm.

Bà đỡ : “Phu nhân sinh nhanh, lúc mới một canh giờ, đỡ đẻ cho ít , sinh một ngày một đêm mà vẫn sinh ……”

Cố Tiêu thở hổn hển hai , “Là nữ hài ?”

Nữ nhi ngoan của cô, áo bông nhỏ, cực cực khổ khổ mà sinh , nhất định là một cô nương nha……

Bà đỡ mỉm , duỗi tay vỗ đầu chính , “Nhìn , quên mất chính sự , chúc mừng phu nhân thiên kim!”

Bà đỡ cũng là vì sợ Cố Tiêu xong cao hứng, quan phu nhân ai mà hy vọng một đứa con trai chứ, thai đầu là cô nương, cũng bằng sinh nhi tử.

Kết quả Cố Tiêu thì hình như là hy vọng sinh nữ nhi hơn, chẳng .

Bà đỡ vẻ mặt tươi , “Tiểu thư xinh , chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân!”

Cố Tiêu cố sức chống thể lên , trong phòng tối, đứa nhỏ đỏ hỏn, bộ dáng chứ, nhưng mà là lời cát tường, ai cũng thích .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-225.html.]

“Thu dọn xong , phiền ôm ngoài cho nương một cái.”

Bà đỡ tắm rửa sạch sẽ cho đứa nhỏ quấn , đổi khăn trải giường, còn lau khô cho Cố Tiêu, một bộ quần áo sạch sẽ, mới ôm đứa nhỏ ngoài.

Thu dọn cũng mất hết ba mươi phút, một nhà già trẻ ở bên ngoài nhón chân mong chờ, cuối cùng thì bà đỡ cũng .

Bà đỡ ôm hài tử, “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng lão phu nhân, trong nhà thêm vị thiên kim.”

Chu thị duỗi tay nhận lấy đứa nhỏ, tiểu oa nhi chỉ dài bằng nửa cánh tay, tóc còn ướt, mắt nhắm , miệng nhỏ nhỏ.

Thẩm Hi Hòa cũng ôm, Chu thị trừng mắt một cái, “Thất thần gì, mau đưa tiền mừng , Tiểu Tiểu còn ở trong phòng đấy……”

Thẩm Hi Hòa lấy tinh thần, đem tiền mừng chuẩn từ đưa cho bà đỡ, “Nhờ ngài, tiệc đầy tháng của đứa nhỏ mời ngài tới uống rượu.”

Bà đỡ : “Nên nên , đại nhân mau phòng phu nhân .”

Thẩm Hi Hòa gật đầu, đẩy cửa .

Sản phụ thể gặp gió, chỉ mở một khe nhỏ, khi thì lập tức đóng cửa .

“Tiểu Tiểu.” Thẩm Hi Hòa giường, trong lòng chua xót mềm mại, “Cơm lát nữa sẽ bưng , còn đau ?”

Cố Tiêu ngẩng đầu lên, loại đau đớn khắc cốt ghi tâm lúc sinh con, cả đời đều thể quên ,nhưng thấy đứa nhỏ, thì cảm thấy gì là ghê gớm cả.

“…… Bây giờ đau nữa, cũng đói bụng, ăn.”

Thẩm Hi Hòa xuống mép giường, duỗi tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Cố Tiêu, “Vậy thì khi nào ăn thì ăn.”

Cố Tiêu đặt tay trong lòng bàn tay của Thẩm Hi Hòa, “Muội đói bụng sẽ với …… Tướng công, nữ nhi ?”

Đau đớn lúc sinh con Cố Tiêu , Thẩm Hi Hòa cũng hỏi.

Hỏi thì thể thế nào, đau cũng đau qua . Hắn sẽ đối xử với thê tử, đối xử với nữ nhi, bù đắp những nỗi đau đớn .

Nữ nhi .

Điều thực sự khó Thẩm Hi Hòa , kịp nữ nhi là cái dạng gì, chỉ đại khái lướt qua, một cục nhỏ nhỏ.

Nữ nhi hẳn là giống Tiểu Tiểu, .

“Đẹp, giống , nương đang ôm nó, đại tẩu bọn họ đều đang vây quanh .” Thẩm Hi Hòa lau mồ hôi cho Cố Tiêu, “Tam nha thích .”

Cố Tiêu nghĩ nghĩ , đến mắt cong cong, má hiện hai cái lúm đồng tiền. “Vậy là , tướng công, chút buồn ngủ, ngủ một lát, nếu như nữ nhi đói bụng thì gọi dậy cho nó ăn.”

Từ hôm nay trở nương, Thẩm Hi Hòa cha,hai bọn họ một áo bông nhỏ, căn nhà nhỏ thêm một đứa trẻ .

Thẩm Hi Hòa nắm tay Cố Tiêu, liền canh giữ ở mép giường.

Đêm nay thể là kinh tâm động phách kinh hồn táng đảm, tim bây giờ vẫn buông xuống .

Ánh nến thỉnh thoảng phát tiếng lách tách, Thẩm Hi Hoà một lát sờ trán Cố Tiêu, một lát sờ giường đệm, tóm lúc nào là yên tâm cả.

Bên , Chu thị ôm cháu gái nhỏ, xung quanh vây quanh một đám , “Các ngươi , mắt mũi , lỗ tai, miệng là giống Tiểu Tiểu .”

Mặt tiểu hài tử còn lớn bằng bàn tay, ngũ quan cũng nhỏ, nhưng mà đại khái thể giống ai.

Lý thị nhiều nữ nhi, cũng thích nữ nhi hơn, nàng : “Giống, bộ dáng cũng thật là .”

Trần thị ngừng , “Lúc còn đỏ hỏn, chờ nuôi mấy ngày trắng , chắc chắn sẽ càng mắt.”

Chu thị cũng cảm thấy , lớn lên giống Tiểu Tiểu, vốn dĩ Cố Tiêu chính là tướng mạo nhất trong Thẩm gia, bây giờ nhiều thêm một đứa nhỏ, đứa nhỏ nhỏ như ,chỉ hận thể đào tim đào phổi, cái gì cũng đều cho nó.

Trịnh thị ngoài đứa nhỏ, nàng cũng ngóng trông sinh nhanh một chút, xem cái dạng thì sinh nam sinh nữ đều , nàng cũng lo lắng nữa.

Ôm một lát, Chu thị kêu ngủ, đám Trần thị sáng mai còn tới quán ăn tiệm lẩu việc nữa, liền trở về phòng, Thẩm lão gia tử trừng mắt đứa nhỏ, thấy Chu thị ông, lắc lắc đầu : “Ta vẫn buồn ngủ, đứa nhỏ bộ dáng cũng thật là .”

Chu thị: “Còn , cũng xem là cháu gái của ai. Lát nữa ôm qua cho Tiểu Tiểu , buổi tối để cho hai vợ chồng bọn nó giữ, ban ngày thì sẽ giữ, Tiểu Tiểu thể nhẹ nhàng chút.”

Thẩm lão gia tử gật đầu, “Tốt, lão bà tử, bà đem đứa nhỏ cho ôm một cái.”

Chu thị hồ nghi mà ông một cái, “Ông? Ông ôm qua trẻ con , ba Đại Lang ai cũng ôm qua, đại oa bọn họ cũng ôm qua, , ôm ngã thì .”

Chu thị đưa lưng về phía Thẩm lão gia tử, “Ông một bức thư gửi về quê, đem tin tức cho Xuân Hoa Thu Hoa, cách khá xa, tiệc đầy tháng tới , còn Đại Nha nữa, cũng gửi tin .”

Thẩm lão gia tử thở dài, “Ta .”

Chu thị ôm cháu gái nhỏ, “Được , của ông mùi thuốc, đừng huân……”

Chu thị hậu tri hậu giác, cháu gái nhỏ của bà còn nhũ danh nữa.

Dựa theo cách gọi trong nhà,thì nên gọi là tứ nha, nhưng mà, cứ cảm thấy dễ cho lắm.

Tiểu cô nương xinh như , hẳn nên một cái nhũ danh ngọt ngào, dễ .

Tốt nhất là gọi thì như mật .

Chu thị nghĩ , hai vợ chồng già bọn họ văn hóa, đặt tên đều là dựa theo tuổi tác, Đại lang đại oa, đại nha nhị nha, nhũ danh của cháu gái nhỏ để cho vợ chồng son bọn nó đặt .

Chờ đứa nhỏ kêu, Chu thị liền ôm đứa nhỏ qua, nhân tiện : “Tam Lang Tiểu Tiểu, hai con đặt nhũ danh cho đứa nhỏ .”

Cố Tiêu cho nữ nhi b.ú sữa, đó đặt ở bên cạnh , đứa nhỏ ngoan ngoãn đó, lông mi dài cong, là bộ dáng áo bông nhỏ trong tưởng tượng của cô. “Nhũ danh gọi là Đường Đường .”

Thẩm Hi Hòa cảm thấy , nữ nhi gia, gọi Đường Đường, thấy ngọt ngào.

Cố Tiêu dán mặt mặt nữ nhi, nhỏ như , cô dám ôm cũng dám chạm , “Huynh cũng hỏi xem vì gọi là Đường Đường .”

Thẩm Hi Hòa thể nghĩ đến mấy nguyên nhân, “Bởi vì để cho nữ nhi ngọt giống như đường,cuộc sống của chúng cũng ngọt giống như đường .”

Cố Tiêu: “Bởi vì khi sinh nó ăn hạt dẻ rang đường, cho nên mới sinh một khối đường nhỏ như .”

Cho nên mới gọi là Đường Đường, hạt dẻ ngọt, nữ nhi cũng ngọt.

————

Loading...