Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 229
Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:19
Lượt xem: 85
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn cơm xong, Đường Đường ở trong sân tiêu thực, buổi sáng chơi bùn, mặc dù làm dơ tay và váy, nhưng mà vẫn là chơi rất vui, nhưng mà nó chắc chắn sẽ không chơi một mình.
Ai kêu nó có một người đệ đệ chứ, đến lúc đó đều đẩy lên trên người đệ đệ, cái gì cũng đều là đệ đệ muốn chơi.
Tiêu thực xong phải ngủ trưa, mấy đứa nhỏ nằm ở trên giường đất, trên người đắp thảm lông dê.
Tuế Tuế là do Cố Tiêu dỗ, đuôi mắt tiểu tử thúi còn có dấu vết khóc lúc buổi sáng nữa.
Nhìn đỏ đỏ.
Cố Tiêu cúi đầu hôn lên khuôn mặt đứa nhỏ, khi nào mới có thể lớn lên nha,nhỏ như vậy, làm cái gì cũng không yên tâm, không thể đi đâu được.
Mấy đứa nhỏ ngủ đến chạng vạng, lúc tỉnh dậy thì ngửi được mùi thịt say lòng người.
Đường Đường vèo một cái ngồi dậy, “Là giò, nương ta hầm giò rồi!”
Tam nha gọi Chu thị vào, vừa đi ra ngoài, thì cha nương đều đã trở lại, bọn nó đều ngủ ở chỗ Chu thị, Tuế Tuế thì ngủ với Cố Tiêu, lúc này Tuế Tuế dính vào Cố Tiêu, cười lộ ra răng nhỏ mới nhú.
Đường Đường chọc đệ đệ, “Nương, đói bụng, khi nào mới ăn cơm nha.”
Cố Tiêu sờ sờ bụng nó, xẹp lép, “Chờ cha con về liền ăn cơm.”
Đường Đường gật đầu, “Vậy thì cha biết ăn chân bàn không?”
Cố Tiêu nhỏ giọng dặn dò nó, “Con thấy qua cha con ăn chân bàn không, chơi đùa thì chơi đùa, trên bàn cơm không được nói lung tung.”
“Con chưa thấy qua, nhưng mà không có nghĩa là không có nha, vạn nhất cha lén ăn thì sao.” Đường Đường nghĩ thầm, vạn nhất chân bàn ăn ngon thì sao.
Cố Tiêu: “…… Cha con không ăn cái này.”
Đường Đường nghi hoặc hỏi: “Thật vậy chăng?”
“…… Thật không ăn.”
“Ồ,vậy thì cha ăn cái ly không? Ăn bình nước không? Ăn xơ mướp không?”
Cố Tiêu xoa cái đầu dưa không biết đang nghĩ gì của nữ nhi, “Đều không ăn, Đường Đường không ăn, cha con cũng không ăn.”
“Vì sao không ăn, bởi vì không thể ăn sao.” Đường Đường ôm búp bê thỏ bằng vải, trong cái đầu nhỏ tràn đầy nghi hoặc.
Cố Tiêu nói: “Không thể ăn nha, Đường Đường cũng không ăn không phải sao, con đi rửa tay đi, chờ cha con về là có thể ăn cơm rồi.”
Đường Đường vuốt tai thỏ, bĩu môi nói: “Đệ đệ cũng phải rửa tay.”
“Vậy thì cùng nhau rửa.” Cố Tiêu dắt hai đứa nhỏ đi rửa tay, đợi một lát, Thẩm Hi Hòa đã trở lại.
Đã từng là thiếu niên nay đã làm cha, về nhà thì ôm nữ nhi trước, “Mấy đứa nhỏ có ngoan không, có quấy muội không?”
Đường Đường một tay ôm con thỏ, một tay chống bả vai Thẩm Hi Hòa, “Xem cha nói kìa, giống như hai con cả ngày chỉ biết quấy rối vậy.”
Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng mà nhìn nữ nhi một cái, Đường Đường lại nói: Rất nghe lời,con còn trông đệ đệ nữa đấy.”
Cố Tiêu nói: “Cửa hàng thủ công xảy ra chút chuyện,để Linh Đang trông giúp một lát, Tuế Tuế sợ người lạ, Đường Đường trông nó hơn một canh giờ.”
Thẩm Hi Hòa hỏi: “Sự tình đã giải quyết xong chưa, có chỗ nào cần dùng tới ta không?”
“Đều là việc nhỏ, không có việc gì, huynh hỏi khuê nữ huynh xem nó trông đệ đệ thế nào.” Cố Tiêu nhẹ giọng cười, còn vội vàng nói mình trông trẻ nữa đấy.
Thẩm Hi Hòa nhẹ giọng hỏi: “Vậy thì Đường Đường trông Tuế Tuế như thế nào?”
Đường Đường đổi tay ôm lấy con thỏ, “Còn có thể trông thế nào, cho đệ ấy uống nước, không để cho đệ ấy bị ngã, dỗ đệ ấy, không khóc không phải là được rồi sao.”
Thẩm Hi Hòa: “Còn gì nữa?”
Đường Đường nhướng mày, “Chơi với đệ ấy a.”
“Chơi như thế nào?” Đối với hai đứa nhỏ này, Thẩm Hi Hòa có rất nhiều kiên nhẫn.
Đường Đường: “Chơi bùn đó,đệ ấy một hai phải chơi con có thể làm gì đây. Cha, người lại không phải là không biết, con không chơi bùn, còn làm dơ cái váy mà con thích nhất nữa, vẫn là con tự mình giặt đấy.”
Thẩm Hi Hòa cười lắc đầu, “Đường Đường nhà chúng ta hiểu chuyện, biết trông đệ đệ rồi.”
“Thì cũng là hiểu chuyện đi, đúng rồi cha,” Đường Đường cảm thấy vẫn là phải đích thân hỏi, “Cha có ăn chân bàn không?”
Thẩm Hi Hòa ngẩn ra, cũng may là loại tình huống này đã trải qua rất nhiều lần, hắn nghiêm túc mà trả lời, “Cha không ăn chân bàn.”
Đường Đường: “Được rồi, vậy người có thể đặt con xuống không?”
Nó lại không phải là trẻ con như Tuế Tuế, nó muốn tự mình đi.
Thẩm Hi Hòa đặt nó xuống mặt đất, tiếp nhận tiểu nhi tử từ trong tay Cố Tiêu, một ngày chưa thấy cha ruột, Tuế Tuế làm mặt Thẩm Hi Hòa dính đầy nước miếng.
Rửa tay xong thì nên ăn cơm tối rồi, Thẩm gia ngồi một bàn lớn, cơm tối thực sự rất náo nhiệt.
Thức ăn cũng chuẩn bị một bàn lớn.
Náo nhiệt thì sẽ ăn nhiều hơn, bữa ăn có nhiều tiếng cười, Chu thị trước đây không thích cười, bây giờ thì ý cười trên mặt có muốn dừng cũng không dừng được.
Nói ăn nhiều một chút, ăn chậm một chút, kêu mấy đứa nhỏ ăn nhiều thịt, rau cũng phải ăn.
Mấy đứa nhỏ đua xem ai ăn nhiều hơn, một đám ăn tới bụng tròn vo.
Ăn cơm xong, hai vợ chồng dắt theo con đi dạo, Thẩm Hi Hòa nói có một ngày nghỉ.
Đốc Sát Viện vốn dĩ rất bận, đôn đốc ngự sử vừa làm chính là bốn năm, Thẩm Hi Hòa bận rộn thì Cố Tiêu biết, sau khi về nhà thì còn giúp trông con nữa, dậy sớm sẽ gọi Đường Đường rời giường, Cố Tiêu cũng không có gì là không hài lòng cả.
Chỉ là khó khăn mới được nghỉ tắm gội, không thể ở nhà nguyên một ngày được.
Đang là thời điểm xuân sắc, có thể tới thôn trang hái dâu tây ngâm suối nước nóng, chỉ là mang theo hai đứa nhỏ thật sự rất ầm ĩ, Cố Tiêu nhìn đứa nhỏ ở trong lòng n.g.ự.c mình, nói: “Tới thôn trang chơi một ngày đi, chúng ta để hai người Tuế Tuế bọn nó ở nhà,để nương trông giúp một ngày?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, vừa định nói chuyện, liền nghe Đường Đường nói: “Con còn ở chỗ này đấy, hai người nói chuyện có thể nào lén nói với nhau không, Tuế Tuế không hiểu chuyện nghe không hiểu, con nghe hiểu được nha.”
Đường Đường ho khan một tiếng, “Chúng ta để Tuế Tuế ở nhà,con và hai người tới thôn trang có được không?”
Thẩm Hi Hòa, Cố Tiêu: “……”
“Có được hay không, nói một lời đi, nhưng mà buổi sáng ngày mai hai ngươi đừng có lén đi đấy, con nhất định sẽ khóc đấy, dỗ cũng dỗ không được đâu.”
Đường Đường chắp tay sau lưng, đi như bay, “Con và Tuế Tuế sẽ cùng nhau khóc, ai tới cũng vô dụng.”
Hai vợ chồng liếc nhau, cả hai đều thấy trong mắt đối phương có một tia bất đắc dĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-229.html.]
Cố Tiêu nói: “Sao có thể chứ, Tuế Tuế nương cũng không nỡ để ở nhà, ngày mai cùng đi.”
Đường Đường nhỏ giọng nói: “Vậy thì còn được.”
Người lớn phải làm gương tốt, không thể lừa trẻ con được, nếu không lần sau có nói gì thì cũng không tin nữa. Đây là trước khi hai vợ chồng nuôi con đã thương lượng xong từ trước, cho dù là lúc Chu thị bọn họ trông thì cũng không thể lừa trẻ con được.
Ngày mai đi ra ngoài chơi, vậy thì buổi tối phải thu dọn đồ đạc xong xuôi.
Đường Đường kéo tay áo Cố Tiêu, “Nương, chúng ta mau trở về thu dọn đồ đạc đi, Đường Đường muốn mang thật nhiều thật nhiều đồ.”
Lúc này mới đi dạo được có một lát, Tuế Tuế cũng chưa xuống đất đi được vài bước nữa.
Nhưng mà thu dọn đồ đạc cũng có thể tiêu thực, Cố Tiêu đặt Tuế Tuế lên trên mặt đất, nắm tay nhỏ của nó chậm rãi quay về.
Hoàng hôn buông xuống những tia nắng cuối cùng, kéo bóng dáng người một nhà ra rất dài.
Sau khi về đến nhà, Đường Đường lôi kéo cha nương và đệ đệ đến phòng mình thu dọn đồ đạc.
“Con thỏ phải đem theo! Còn có ly nước nữa!” Đường Đường giống như một con quay nhỏ, ở chỗ này ôm một cái, chỗ kia ôm một cái.
Toàn bộ đặt vào túi vải nhỏ mà Cố Tiêu may cho nó.
Ly nước làm bằng tre, miệng vặn chặt lại,nước không bị tràn ra ngoài.
Sách truyện xưa, thú bông, nơ con bướm, đồ mà ngày thường thích nó đều phải mang theo.
Túi vải đã đầy, Đường Đường dùng sức vỗ vỗ, “Được rồi, chỉ mang nhiều như vậy, nương, chúng ta thu dọn đồ đạc cho đệ đệ đi.”
Đồ mà trẻ con phải mang theo mới gọi là nhiều, tã, chén muỗng dùng để ăn cơm, xe đẩy, ghế ngồi ăn cơm.
Đồ ăn vặt mà ngày thường thích ăn,thu dọn đầy cả hai túi.
Hai vợ chồng mang theo một bộ quần áo để thay là được, mấy thứ khác thì không cần mang, thôn trang đều có.
Đồ đạc thu dọn xong, Cố Tiêu đưa nhi tử cho Thẩm Hi Hòa, mình thì dẫn theo nữ nhi đi ngủ.
Đường Đường tưởng tượng ngày mai đi thôn trang, liền hưng phấn tới nỗi không ngủ được.
Cố Tiêu tháo b.í.m tóc của nó ra, châu hoa trên đầu bỏ vào hộp trang điểm.
Đường Đường nhìn mình ở trong gương, “Nương, có thể không cần tháo không?”
“Làm sao vậy?” Cố Tiêu nhẹ giọng hỏi.
“Nương thắt đẹp, không tháo ra thì còn có thể để thêm mấy ngày nữa.” Đường Đường vỗ mặt mình, “Cứ đẹp như vậy mà ngủ.”
Cố Tiêu không nói hai lời tháo ra, “Ngày mai lại thắt tiếp.”
Đường Đường thầm nghĩ, mỗi lần đều là cha dậy sớm, cha thắt cho nó, ai, lại không nỡ nói cho cha biết.
“Được rồi, tháo thì tháo đi, chỉ có thể ngày mai thắt lại thôi.”
Cố Tiêu dắt nó đi đánh răng rửa mặt, rửa chân lên giường, kể hai câu chuyện xưa thì đã dỗ nó ngủ say, sau đó để lại một ngọn đèn,rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Tuế Tuế cũng ngủ rồi, trẻ con mà, ngoài ăn ra thì chính là ngủ.
Thẩm Hi Hòa đặt Tuế Tuế lên trên giường nhỏ, “Chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ngày hôm sau.
Thẩm Hi Hòa vẫn dậy sớm như thường lệ, hắn thay tã cho Tuế Tuế, sau đó tay chân nhẹ nhàng mà ra ngoài.
Đường Đường cũng đã dậy, Thẩm Hi Hòa mang nó đi đánh răng rửa mặt, sau đó thắt b.í.m tóc cho nó.
Đường Đường mắt trông mong mà nhìn mình ở trong gương, “Cha……”
Thẩm Hi Hòa: “Ừ?”
“Lệch rồi…… cha nhìn đi.” Đường Đường ngửa đầu nhìn cha nó, nếu không phải nương nó vẫn chưa thức dậy,thì sao nó phải chịu nỗi ủy khuất này chứ.
Tay Thẩm Hi Hòa đích xác không khéo bằng Cố Tiêu xảo, thắt hồi lâu vẫn là cái dạng này.
Thắt một lát, vẫn là lệch.
Đường Đường: “Vẫn còn lệch mà, phải ra ngoài chơi đấy,con sao có thể gặp người được.”
Thẩm Hi Hòa ho khan một tiếng, “Chê lệch thì tự mình thắt đi.”
Đường Đường nhìn tay chân ngắn ngủn của mình, nó nếu có thể tự mình thắt thì còn cần cha nó sao, nó nhìn Thẩm Hi Hòa một cái nói: “Cha thắt không đẹp, còn không cho con nói lệch sao.”
Thẩm Hi Hòa: “…… Vậy thì chờ nương con thức dậy rồi thắt.”
“Cha không biết đau lòng cho người khác sao, nương không phải phải trông đệ đệ sao.” Đường Đường chạm vào b.í.m tóc, “Thôi, cứ như vậy đi.”
Xấu thì xấu thôi, nó giống nương, lớn lên đẹp.
Đường Đường nhảy xuống khỏi ghế, “Con chờ nương dậy.”
Còn phải đi thôn trang nữa đấy.
Cố Tiêu thức dậy sớm hơn thường lệ, đánh thức nhi tử, thu dọn xong thì ăn cơm, người một nhà liền ngồi xe ngựa, xuất phát đi thôn trang.
Giữa tháng tư tháng năm, ven đường đều là hoa dại, mặt trời vừa ló dạng, Đường Đường nhịn không được đưa tay ra ngoài cửa sổ.
“Nương, khi nào thì tới nha?”
“Nương cũng không biết, hỏi cha con đi.”
Đường Đường quay đầu đi hỏi Thẩm Hi Hòa, “Cha, khi nào thì tới nha.”
Thẩm Hi Hòa nói: “Còn hơn nửa canh giờ nữa.”
“Đó là bao lâu nha……”
Cố Tiêu: “Bằng với thời gian con ăn hai bữa cơm trưa.”
Đường Đường sầu nha, “Vậy nếu con ăn nhanh lên thì có phải là có thể nhanh tới nơi hay không?”
Trẻ con luôn có thể nghĩ đến đủ loại vấn đề, vì sao đệ đệ lại ngủ ở trên xe, vì sao trời lại là màu xanh, vì sao xe có thể chạy.
Hỏi quá nhiều, Cố Tiêu liền lấy đồ ăn vặt ra.
Lần này thì Đường Đường không hỏi nữa.