Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-04-22 23:11:23
Lượt xem: 189
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọn đèn sợi đốt sáng như ban ngày, Cố Tiểu xem mấy đoạn video phát đây nhiều , xem từ nửa đêm đến bình minh, ghi từng bước để đồ chơi vải nỉ lên giấy, buổi sáng đơn giản ăn qua, liền bắt tay .
Cố Tiêu đăng ít video đồ chơi vải nỉ, nguyên nhân hai, thứ nhất là bởi vì đồ chơi vải nỉ thành dạng gì đều ,đồ giống thì bộ dáng giống, thứ hai là bởi vì fans tay thật sự là tàn,nguyên liệu giống nhưng đồ chơi vải nỉ cách xa vạn dặm.
Người mua đồ và bán đồ căn bản là cùng một thứ.
Trước đây Cố Tiểu nghĩ tới việc sách vẽ tranh, thể ăn no là thấy đủ , thể mấy ý nghĩ thực tế chứ, nàng lấy một ít lông dê màu nâu , xoa thành một viên cầu, xem video dùng xiên tre đan bụng hamster cho thật chắc, một buổi sáng, chỉ hơn một chút so với fans.
Thứ lấy phát video, chỉ sợ fans hâm mộ sẽ thoát fans hết.
Cố Tiểu ủ rũ mà thở dài, thật khó nha, khó hơn nhiều so với lên núi đào rau dại cắt cỏ heo nữa, cũng vị cô nương mấy thứ tay đau , mệt .
Tay Cố Tiểu đ.â.m mấy cái, đại khái là bởi vì vị cô nương nhiều, cho nên đồ chơi vải nỉ đối với nàng mà khó, nhưng mà nàng khó coi, phát video còn luyện thêm nữa.
Vừa thì đến giữa trưa, Cố Tiểu đói bụng.
Mì gói ở chung cư nàng ăn sạch, trong ngăn tủ gạo và mì, tủ lạnh rau dưa, Cố Tiểu ở Thẩm gia nhóm lửa nấu cơm, nhưng mà qua thứ nào như , nàng sợ nấu hư đồ, nghĩ tới nghĩ lui,liền lấy mười đồng tiền xuống lầu.
Chung cư ở ngay làng bên cạnh đại học, hai con phố náo nhiệt.
Không âm thanh rao hàng,mà nơi nơi đều là khách nhân.
Bột chiên, bạch tuộc viên, đậu hủ thúi, giò heo nướng, lẩu mì…… Còn quán nướng, tiệm lẩu,thức ăn ở phụ cận làng đại học, ăn ngon còn rẻ nữa.
Cố Tiểu một tiệm mì, gọi một chén mì bò kho, tổng cộng tám đồng tiền,trả nàng hai đồng tiền xu, nàng thoả đáng mà cất .
Trên tường vẽ mì kho tàu một chén lớn, mấy miếng thịt, mà lúc bưng lên thì chỉ hai miếng thịt, nhưng mà dấm ở bàn, ớt cay, dưa muối đều thể thoải mái ăn.
Cố Tiểu trời xa đất lạ, dám lung tung, dám loạn tiêu tiền, thành thành thật thật mà ở trong góc ăn hết mì bò kho, đối với nàng mà chén mì ăn ngon thật, thơm mềm, thịt cũng ăn ngon,mì cũng ăn ngon, cuối cùng ngay cả nước canh cũng uống thừa giọt nào.
Cố Tiểu cầm hai xu về nhà, dựa theo ký ức mà cho con heo đất bằng gốm, đó là một con heo con, men gốm màu xanh lá, ngây thơ chất phác, cũng là do vị cô nương .
Cố Tiểu ở trong lòng thật là lợi hại, liền ngoan ngoãn ở bàn đồ chơi vải nỉ.
Fans hâm mộ yêu cầu cái gì cũng , Cố Tiểu chọn cái đơn giản nhất,cái khác thì nhất thời học , đồ chơi vải nỉ nàng cũng , nhưng mà luyện nhiều thì sẽ giỏi thôi.
Làm ba ngày, Cố Tiểu bắt đầu dùng camera video.
Vốn dĩ Cố Tiêu sẽ , nhưng mà Cố Tiểu nhát gan, từ đầu tới đuôi một câu cũng , chỉ cúi đầu đồ chơi vải nỉ, động tác nàng chút vụng về, nhưng mà đồ , đó là một con chim sẻ ở nông thôn, màu xám, cánh chấm màu nhạt, đôi mắt linh động, miệng màu vàng, mập mạp dễ thương.
Đây là thứ mà Cố Tiểu thấy nhiều nhất ở trong thôn, cũng nhớ rõ nhất, đáng yêu.
Quay video xong, nàng chậm rãi sờ soạng cắt nối biên tập, cũng so sánh với những video đây, quả thực chỉ thể là kém chất lượng.
Cố Tiểu yên lặng mà một lát, bắt đầu cắt một nữa, đến đêm khuya, video hai phút mới cắt xong, Cố Tiểu mệt chịu , ghé bàn nghỉ ngơi một lát.
Những ký ức đó càng ngày càng mỏng manh, giống như chỉ là chỉ dẫn nàng sống sót ở thế giới , đó con đường tiếp theo chỉ thể dựa nàng tự mà thôi.
Cố Tiểu tải video lên, đó tới phòng bếp dạo một vòng, tủ lạnh ít đồ, ngăn đông lạnh củi cảo hoành thánh gói xong, hẳn là do vị cô nương gói, nấu lên là thể ăn .
Cố Tiểu , vẫn là đóng ngăn đông lạnh , mấy thứ vẫn là giữ , trong ngăn tủ mì sợi, tủ lạnh rau xanh, nàng nấu một chút là .
Cố Tiểu ở Thẩm gia nhóm lửa nấu cơm, cũng Trần thị các nàng nấu, chẳng qua Trần thị nấu cơm cũng ngon, nàng nấu mì sợi mùi vị bình thường.
mà cũng thể lúc nào cũng bên ngoài ăn , ăn cơm bên ngoài bỏ tiền, còn đắt nữa, tiền của vị cô nương nàng thể cứ tiêu .
Cố Tiểu ăn hết mì sợi và rau xanh, cầm chén đũa và nồi rửa sạch sẽ. Đèn phòng bếp là màu vàng cam, , tại , Cố Tiểu nhớ tới đuốc đèn trong nhà, cũng là cái màu .
Nhà tất nhiên chỉ Thẩm gia, mà là chỗ nương.
Cố Tiểu dám ngủ, nàng canh máy tính, xem bình luận video và làn đạn.
[ thế nhưng cũng chờ cập nhật ! Quả nhiên là chim chóc ngủ muộn thì sâu ăn! ]
[ a a a a a a thế nhưng là đồ chơi vải nỉ, cảm thấy thể! ]
[ cái gì cũng cần chỉ ]
[ chim sẻ nhỏ linh hồn, giống như sống dậy ]
[tay chủ tus chút run, ha ha ha là lâu lắm ]
[ lâu lắm cũng mạnh hơn so với QAQ ]
[ thứ mười tám ]
[ tới gốm sứ, thương lượng với chủ tus một chuyện, lâu một chút , hai phút khinh thường ai đấy ]
[chủ tus bảo trọng thể nha ]
Fans thể video cắt lắm, nhưng nghĩ theo hướng khác, chỉ nghĩ là gần đây thể Cố Tiêu , phía một loạt tất cả đều là nhắc nhở nàng chú ý thể, chăm sóc thể cho , cập nhật nhiều hơn.
Cố Tiểu thở phào nhẹ nhõm, ứng phó qua một quan là , nàng thể sách, thể chữ, dư thì thể từ từ học.
Có lẽ là nàng và vị cô nương một loại duyên phận đặc biệt nào đó, học đồ mệt thì đúng là mệt, nhưng mà nàng thể học .
Từ nhỏ đến lớn nàng cũng học qua cái gì, đồ chơi vải nỉ mới lạ, cũng thỏa mãn.
Cố Tiểu chằm chằm bình luận một lát, mới nặng nề ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-231.html.]
Ngày hôm .
Là một ngày mưa.
Không cần đăng video, gánh nặng đầu vai Cố Tiểu ít một nửa, video là vì vị cô nương , bao gồm đồ chơi vải nỉ cũng , cần đăng video, nàng liền ở cửa sổ ngắm mưa.
Người ở lầu tay cầm ô, dừng dừng, đường phố phía xa vẫn náo nhiệt như cũ, đột nhiên, di động vang lên, Cố Tiểu ngơ ngác, tiếp nhận điện thoại.
“Tiểu Tiểu …… Trời mưa, con mặc nhiều quần áo một chút, nhớ đóng cửa sổ , lát nữa sẽ qua đó.”
Cố Tiểu hé miệng, một câu cũng lời, đó nàng thấy ở bên điện thoại gọi tên nàng, “Tiểu Tiểu?”
Cố Tiểu một tiếng, “Người đừng tới đây,trời đang mưa đấy.”
Trong trí nhớ, hình như sống cùng thành phố,cách gần.
“Mẹ mang chút đồ ăn cho con, con nha, chỉ thích ăn mấy thứ lung tung thôi, ăn cơm, bún ốc gà rán gì ăn ngon chứ. Được , lát nữa sẽ đến, cúp máy đây.”
Bên điện thoại tiếng còi, tiếng mưa rơi, Cố Tiểu ngơ ngác mà di động, nàng tới chỗ nhiều ngày, sớm bằng hữu nhân của vị cô nương .
Ba, ,em trai, còn nhiều bằng hữu nữa.
Cố Tiểu cũng cho rằng mấy thứ cũng là của nàng, càng nghĩ tới sẽ chiếm của riêng, nàng cũng sợ hãi, vạn nhất bọn họ phát hiện nàng là giả, là hàng giả, thì bây giờ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua,tim Cố Tiểu đập bang bang, đột nhiên, cửa truyền đến tiếng mở khóa, ngay đó cửa mở , Cố mẫu đẩy cửa bước , một tay còn xách một túi lớn đồ nữa, ô để dựa tường, bên ngoài túi dính ít nước mưa.
Cố mẫu cúi , “Còn thất thần gì, mau xách đồ .”
Cố Tiểu lấy tinh thần, nhận lấy đồ để lên bàn, Cố mẫu theo , phất phất nước ở .
Tim Cố Tiểu vẫn còn đang đập thình thịch, Cố mẫu sờ đầu nàng một cái, “Ngày nào cũng ngây ngốc, ăn cơm ?”
Cố Tiểu sờ đến cúi thấp đầu xuống một chút, tay Cố mẫu chút lạnh, hẳn là ở mưa lâu, nhưng mà, chạm đầu Cố Tiểu một chút là nóng lên .
“Vẫn ăn, thức dậy muộn.” Cố Tiểu nhẹ giọng : “Ngài ăn ……”
“Mẹ sớm ăn , ngày nào cũng chỉ đến công việc thủ công , cơm cũng nhớ ăn, nấu một ít cho con.” Cố mẫu lấy thịt và đồ ăn trong túi , nên để ngăn lạnh thì để ngăn lạnh, nên để ngăn đông thì để ngăn đông.
Mở phía , Cố mẫu thấy sủi cảo và hoành thánh căn bản nhúc nhích,bà mở ngăn tủ , mì gói bên trong thấy nữa.
“Sủi cảo hoành thánh gói sẵn mà ăn, cứ ăn mì gói, như thứ đó ăn ngon lắm .” Cố mẫu lấy một túi , nấu nước nấu một nồi sủi cảo.
Cố Tiểu ở một bên bà bận rộn, mắt chút đau nhói. Mặc dù Cố mẫu và Triệu thị lớn lên giống chút nào, nhưng mà loại cảm giác giống.
Nàng cảm thấy xin vị cô nương , ở thôn Quảng Ninh cái gì cũng , nhưng mà nơi cái gì cũng .
Sủi cảo nấu xong, Cố mẫu bưng đây, “Cả ngày thức đêm ngủ, buổi sáng dậy nổi ăn cơm, ngay cả một bạn trai cũng , con cứ trạch nữ .”
Cố Tiểu mím môi, nên giải thích như thế nào, cũng may là Cố mẫu cũng hỏi nhiều, nhét đũa trong tay Cố Tiểu, “Mau ăn .”
Sủi cảo nóng hôi hổi, vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng là nấm hương thịt heo, Cố Tiểu ít ít ăn thịt, nấm hương cũng ăn qua, chỉ cảm thấy ăn ngon, đây là món ngon nhất mà nàng từng ăn.
Cố mẫu cũng nhàn rỗi, lau nhà, quét nhà, chờ Cố Tiểu ăn xong, phòng bếp ngâm xương sườn và giò heo, bà lải nhải, “Ba con , trời mưa nên về , gọi điện thoại cho Tiểu Nguyên, nó là ăn liên hoan với bạn học, hai con ăn cơm, giò heo hầm đậu nành, sườn kho tàu, hầm nhiều một chút, dư thì con từ từ mà ăn.”
Cố mẫu việc lưu loát, Cố Tiểu một cái, “Con giúp cho.”
Cố mẫu: “Con thể giúp gì chứ, thêm phiền liền niệm a di đà phật .” Ở trong mắt Cố mẫu, cho dù khuê nữ lớn thế nào, fans nhiều thế nào, thì vẫn còn là một đứa trẻ.
Cố Tiểu , yên tĩnh mà ở một bên rửa rau lặt rau, bên ngoài tiếng mưa rơi tinh mịn, trong phòng ấm áp yên tĩnh.
Từ từ, xương sườn giò heo hầm xong, trong khí truyền đến thoang thoảng mùi cơm.
Mẹ con hai quét tước nhà cửa sạch sẽ, quần áo bẩn bộ ném máy giặt, trong thư phòng tất cả đều là đồ thủ công,mấy thứ đó Cố mẫu động .
“Sau mua mì gói nữa,ít ăn mấy thứ linh tinh , tất cả đều là thực phẩm rác rưởi.” Cố mẫu thấy nhất chính là Cố Tiêu ăn đồ nướng BBQ, bún ốc nọ.
Cố Tiểu chỉ ăn qua mì gói, ăn qua thứ khác, đường ngửi mùi cảm giác ăn ngon, “Ăn khá ngon.”
Cố mẫu giống như kích thuốc nổ, “Ăn ngon nhưng vệ sinh!”
Cố Tiểu dọa nhảy dựng, “…… Con sẽ ăn ít.”
“Vậy mới đúng, con rửa trái cây , xem TV một lát , ăn trái cây xong là cơm chín .” Cố mẫu mang đến nhiều trái cây.
Dâu tây, dưa lươi,cam, loại đang là mùa loại , tất cả đều là Cố Tiêu thích ăn.
Cố Tiêu chạm dám đụng , nửa ngày nàng mới cắn môi, hỏi: “Mẹ, cảm thấy, con chỗ nào giống ……”
Cố mẫu liếc nàng một cái: “Có gì giống , tóc dài ? Vậy vẫn là cô nương nhà .”
Khuê nữ bà bà thể , đúng là đổi một chút.
Cảm giác nhỏ hơn, giống như trở lúc nó còn nhỏ , lúc trong nhà nghèo, khuê nữ hiểu chuyện, giống như bây giờ .
Cố Tiểu một cái, xoay phòng bếp rửa trái cây.
Có lẽ là vận mệnh chú định đều , thế giới ấm áp, quang minh, cái gì cũng , bù đắp những khổ cực mà mười mấy năm nàng trải qua.
Cố Tiểu nguyện xưng đây là cuộc sống mới.
HOÀN