Thẩm Hi Hòa liếc Cố Tiêu, nhanh chóng dời tầm mắt nơi khác , những lời đó đều đến bên miệng, nhưng thế nào cũng nên lời.
Bạn cùng trường hai , “Ân?”
Cố Tiêu trong lòng rõ ràng, Thẩm Hi Hòa thích con dâu nuôi từ bé là cô đây, trong sách cô con dâu nuôi từ bé tính tình nhút nhát,một chữ bẻ đôi cũng , chỉ một khuôn mặt ưa , hơn nữa cử chỉ thô bỉ, ích kỷ, nữ chính huệ chất lan tâm, tâm địa thiện lương.
Cố Tiêu là do Chu thị tốn năm lượng bạc mua về, cho dù Thẩm Hi Hòa vui cũng biện pháp….
Thẩm Hi Hòa thừa nhận cô là con dâu nuôi từ bé, Cố Tiêu cũng thừa nhận Thẩm Hi Hòa là đồng dưỡng phu .
“Muội là của .”
Cố Tiêu dứt khoát lưu loát xong, đó : “Tam ca, thời gian còn sớm, về .”
Thẩm Hi Hòa trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng thả lỏng hơn, Cố Tiêu là của chuyện mới .
Hắn gật đầu một cái, nhưng Cố Tiêu đầu rời , bạn cùng trường khoác lấy bờ vai của , : “Muội của giống tý nào , ngây ngô hồn nhiên.”
Thẩm Hi Hòa thần sắc lạnh lùng, xoay trở về, “Không bậy.”
————
Trở về vẫn là con đường cũ, Cố Tiêu ăn màn thầu nhưng cảm thấy bụng càng đói hơn, nghĩ tới Thẩm Hi Hòa, thể ăn hai cái màn thầu một cái trứng gà, cô cảm thấy trứng gà gì ngon, nhưng bây giờ cả tâm trí đều nghĩ đến nó.
Trong nhà còn cơm, nhưng trong nhà nhiều như , chắc chắn sẽ để cho cô, ăn cơm đợi tới buổi tối. Cơm trưa như , cơm tối chắc cũng hơn bao nhiêu.
Cố Tiêu kiếm tiền, kiếm tiền mới thể ăn no.
Bây giờ là giữa tháng ba, cỏ mọc chim bay, đường hoa cỏ, côn trùng kêu vang, Cố Tiêu xổm ở ven đường quanh, lá cây mấy con dế màu xanh đang nhảy qua nhảy .
Cố Tiêu duỗi tay ngắt vài cọng cỏ xanh mướt, đan lồng dế, cô khéo tay, những cọng cỏ dường như đang nhảy múa tay cô.
Đầu tiên dệt một cái đáy hình tròn, đó đan lên từng lớp, lồng dệt hình bầu dục, phía để một lỗ nhỏ, xuyên một sợi cỏ qua để thuận tiện cho cầm theo, một đường trở về , Cố Tiêu tổng cộng hai cái.
Cô đói đến mức mắt biến thành màu đen, chỉ mong thời gian trôi nhanh một chút, đợi đến ngày mai đưa cơm cho Thẩm Hi Hòa, thuận tiện xem lồng dế thể bán .
Cố Tiêu đem lồng dế giấu trong tây phòng, buổi chiều cô theo Chu thị giặt quần áo việc nhà, chờ đến buổi tối cũng chỉ phân một chén cháo.
Cố Tiêu những khác, cũng là cháo,nhưng đặc hơn chén của cô. Người khác đều chê cháo ít, nên Cố Tiêu cũng dám gì, sự việc trộm tiền qua , cô cẩn thận việc.
Bát cháo mấy hạt gạo, ai cũng ăn đủ no.
Chu thị : “Lương thực ăn tiết kiệm, qua mấy ngày nữa còn bận gieo trồng vụ xuân. Nhà lão đại rửa chén……” Bà Cố Tiêu, Cố Tiêu bề ngoài thật sự là , mắt hạnh môi đào, khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay, thế nào cũng thấy thuận mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-3.html.]
Nghĩ đến buổi sáng Cố Tiêu bỏ túi hai văn tiền, Chu thị cảm thấy trong lòng an ủi, “Được , nghỉ ngơi sớm , đừng lãng phí dầu thắp đèn.”
Trần thị cúi đầu thu thập chén đũa, Cố Tiêu mệt nên cũng ý kiến gì, cô đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, liền ở giường, đem lồng dế để ở bên gối, cả trong mơ cũng thấy bản đang bán lồng dế.
Sáng hôm vẫn ăn cháo, Chu thị quản phòng bếp, trong lòng bà tính toán rõ ràng, Thẩm Hi Hòa còn sách, ăn quá ít , Thẩm lão gia tử là chủ gia đình, Đại Lang Nhị Lang của Thẩm gia một nghề mộc, một ruộng, nếu ăn ít thì sức việc.
Cho nên nam nhân thể ăn nhiều, nữ nhân thì ăn ít , đến lượt Cố Tiêu chỉ một chén cháo nhỏ.
Hai bữa đều ăn cháo, Cố Tiêu mới hiểu màn thầu trưa ngày hôm qua bao nhiêu đáng quý, nguyên chủ chạy cũng lạ, chờ cô tích góp đủ bạc, cũng sẽ rời , càng xa càng .
Làm việc bao lâu liền bắt đầu chuẩn cơm trưa, cơm trưa của Thẩm gia mười năm như một, ăn đều ăn đủ no, sẽ đổi món ăn đa dạng chứ.
Cơm của Thẩm Hi Hòa giống ngày hôm qua, hai cái màn thầu cùng một đĩa đồ ăn, còn một quả trứng gà nóng hầm hập.
Mà màn thầu cho Cố Tiêu cũng đặt ở trong rổ.
Cố Tiêu đem theo lồng dế, bộ đến thị trấn ánh nắng mặt trời,bây giờ tuy rằng nóng lắm, nhưng ở bên ngoài lâu như cũng phơi đến hoảng, Cố Tiêu nhanh, ở đường còn bắt hai con dế,bèn bỏ mỗi con mỗi chiếc lồng.
Cô chờ Thẩm Hi Hòa tới lấy cơm, trong lòng cân nhắc nên bán lồng cho ai.
Thư viện học sinh nghèo, cũng gia cảnh giàu , bảy tám tuổi là độ tuổi yêu thích chơi những thứ .
Cố Tiêu chỉ mong Thẩm Hi Hòa nhanh một chút, ăn xong còn chính sự.
Cô ở cửa thư viện, đợi trong chốc lát mới thấy Thẩm Hi Hòa , Cố Tiêu đem rổ đưa qua, “Tam ca, tranh thủ ăn lúc nóng.”
Cố Tiêu trong lòng nhớ thương việc bán lồng, cho nên tương đối nhanh, cơm bên trong vẫn còn nóng, Thẩm Hi Hòa nhất thời cái gì, tiếp nhận cơm, cúi đầu gì.
Cố Tiêu Thẩm Hi Hòa ăn, màn thầu lớn cỡ hai nắm tay, một cái trứng gà, Thẩm Hi Hòa nhanh ăn xong.
Thiếu niên mười lăm tuổi, đúng là tuổi thể ăn nhất, nhưng hình Thẩm Hi Hòa vẫn mảnh khảnh. Cố Tiêu chống cằm : “Chờ kiếm tiền,sẽ mua đồ ăn ngon cho .”
Thẩm Hi Hòa là nam chính, lấy lòng nam chính cũng hại gì, Thẩm Hi Hòa quan, khẳng định sẽ thiếu chút tiền của cô.
Thẩm Hi Hòa ăn xong, đem cái đĩa thả trong rổ, “Nói mẫu cần quá vất vả, ngày thường chép sách cũng thể kiếm tiền.”
Đối với những gì Cố Tiêu , cũng để ở trong lòng.
Cố Tiêu đáp ứng, đem rổ thu dọn, “Muội , Tam ca về .”
Thẩm Hi Hòa gật gật đầu.