Cố Tiêu   trở về ngay bây giờ, cô  Thẩm Hi Hòa  thư viện mới đem lồng để trong lòng n.g.ự.c lấy , chiếc lồng xanh biếc lóe  ánh sáng nhạt  ánh mặt trời, dế bên trong xanh biếc như ngọc,tuyệt .
Cố Tiêu lớn lên , xách theo lồng dế hấp dẫn  khác chú ý.
Trong thư viện   ít học sinh,  thiếu   gia cảnh khá giả trong tay  một ít tiền tiêu vặt, ngày thường ngoài việc  sách , chính là đấu dế, ai mà     một lồng dế thật  chứ .
Cố Tiêu  xung quanh một vòng, liền   vỗ bả vai cô.
“Tiểu cô nương,lồng dế  của cô nương  bán ?”
Cố Tiêu  đầu ,  tới một  tơ lụa màu xanh lam, trong tay còn cầm quạt xếp, Cố Tiêu bất động thanh sắc đánh giá,  đó gật gật đầu.
“Lồng dế  ba văn một cái, nếu thiếu gia mua hai cái,  thể giảm cho ngài một văn tiền.” Cố Tiêu cũng  chắc   thể mua  , cho nên ánh mắt  chút thấp thỏm.
Tiểu thiếu gia cầm cây quạt gõ gõ lòng bàn tay, ba văn tiền cũng  nhiều, nhưng lồng dế bằng cỏ  qua mấy ngày sẽ úa vàng, đến lúc đó  còn  nữa……
Cố Tiêu : “Hiện tại đang giữa tháng ba, cây cỏ xanh biếc, đợi đến  , mỗi lồng dế đều sẽ  một vẻ  khác , lồng dế hôm nay chắn chắn sẽ khác với lồng dế của ngày mai.”
Tiểu thiếu gia cân nhắc đạo lý ,  liền lấy tiền  mua hai cái lồng dế, huýt sáo trêu đùa với con dế bên trong.
Cố Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cô dùng sức nắm chặt năm đồng tiền, cô  thể mỗi ngày đều đan lồng dế, chậm rãi tích góp tiền  từ từ sẽ tích góp đủ.
Cố Tiêu lấy  ba đồng tiền,  về Thẩm gia, mà là  dạo chợ.
Việc cấp bách là lấp đầy bụng.
Trong chợ  náo nhiệt,  đủ loại âm thanh hò hét, Cố Tiêu  dạo xung quanh, thấy bán  nhiều thứ , thịt heo mười ba văn một cân, xương sườn mười lăm văn, thịt dê 25 văn một cân, gạo bảy văn, bột mì sáu văn.
Cố Tiêu  chút ngượng ngùng, thèm   quầy thịt, cuối cùng chỉ   quán bánh nướng.
Bánh nướng chay một văn một cái, bánh nướng nhân thịt hai văn một cái.
Cố Tiêu hiện giờ mới mười ba tuổi, là tuổi đang phát triển, bánh nướng cỡ lòng bàn tay, lớp vỏ bên ngoài  nướng chín vàng, phần nước thịt bên trong  cho lớp da trở nên sẫm màu.
Cố Tiêu nghĩ đến Thẩm Hi Hòa mỗi ngày đều  trứng gà ăn, cắn răng mua hai cái bánh nướng nhân thịt.
Cô    ăn, bánh nướng mới  lò vẫn còn nóng hổi, da bên ngoài giòn, bên trong đầy ắp nhân thịt,  nhanh một cái  chui  bụng cô.
Cố Tiêu cẩn thận để phần còn   trong lòng ngực, cái   thể chờ buổi tối lúc đói bụng sẽ ăn, ăn xong để ngày mai sẽ lén vứt giấy dầu .
Trên  còn thừa một văn tiền, Cố Tiêu  cực kỳ vui vẻ,  thể kiếm tiền, tháng ngày về  liền  hi vọng,cuộc sống sẽ   yên một chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-4.html.]
Suốt quãng đường về, Cố Tiêu nhổ  ít cỏ,  theo Trần thị  việc cả một buổi chiều, uống một bát cháo như thường lệ, buổi tối Cố Tiêu liền về phòng đan lồng tiếp.
Cô chỉ  một  nên  thể đốt đèn, cho nên chỉ đan một cái, ngày kế tiếp Cố Tiêu thức dậy thật sớm,vụng trộm ăn bánh nướng,  đó thừa dịp trời còn sớm, đan thêm hai cái lồng dế.
Cố Tiêu ngóng trông  huyện thành,  mặt nhịn   lộ  vài phần vui mừng, Chu thị  qua vài , : “Chỉ là  đưa cơm mà cao hứng thành như .”
Trần thị Lý thị luân phiên nấu cơm, hôm qua là Lý thị, hôm nay là Trần thị, ngày thường đều là nhi tử của nàng đưa cơm cho tiểu thúc,  chân chạy vặt việc  cũng  nhẹ nhàng gì, Trần thị còn ước gì để Cố Tiêu  đưa.
Trần thị trêu ghẹo : “Tiểu thúc  trở , Tiểu Tiểu cũng mong  gặp mặt  .”
Cố Tiêu thật sự là oan uổng, cô  nơi nào là giống   gặp Thẩm Hi Hòa, cô rõ ràng là trông mong bánh nướng thịt    .
Lời giải thích đến bên miệng, Cố Tiêu  nuốt xuống, việc   thể , cô cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, “Con sớm một chút  đưa cơm cho tướng công…… Tướng công  thể ăn xong sớm một chút, là  thể  nhiều sách một chút.”
Thật là  tâm  ý suy nghĩ cho Thẩm Hi Hòa.
Chu thị gật gật đầu, đối với con dâu  chọn   lòng thêm vài phần, “Con  lòng như   ,  đường nhớ chú ý an .”
Cố Tiêu cầm rổ chạy nhanh  ngoài nhanh chóng lên đường, cô còn đan thêm một cái lồng dế, cô đến sớm,  tiên bán  một cái, ba văn tiền liền tới tay, đôi mắt cô tràn đầy vui mừng.
Thẩm Hi Hòa  khỏi cửa, từ xa   thấy Cố Tiêu đang  tươi như hoa. Người Thẩm gia tướng mạo đoan chính, chỉ là tuấn tú  thừa,  đủ tinh xảo, dù   là nam nhi, bề ngoài  quan trọng.
Ngược  là Cố Tiêu, mặt mày như họa, giống như hoa mẫu đơn.
Thẩm Hi Hòa  yêu mẫu đơn, nhưng thích mai lan trúc cúc.
Cố Tiêu cuối cùng cũng đợi   tới, thanh âm  chút nhảy nhót, “Tam ca! Huynh tới !”
Thẩm Hi Hòa thanh âm lãnh đạm: “Ân.”
Cố Tiêu: “Cơm còn nóng,  mau ăn !” Thẩm Hi Hòa ăn xong, cô liền  thể  bán lồng dế mua bánh nướng.
Ăn  , Thẩm Hi Hòa nhanh chóng ăn cơm xong, thấy Cố Tiêu đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng  khỏi nghĩ, chỉ là đưa cơm cho  mà cao hứng như  .
Thẩm Hi   chỗ khác, thanh âm lộ  vài phần xa cách, “Ngày mai nghỉ tắm gội,  cần mua đồ gì về nhà ?”
Thẩm Hi Hòa 5 ngày về nhà một , gạo và mì trong nhà đều là  mang về.
Cố Tiêu chớp chớp mắt, Thẩm Hi Hòa ngày mai về Thẩm gia? Điều đó  nghĩa là……