Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-04-09 14:58:17
Lượt xem: 344
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Tiêu thì thể gì chứ, Thẩm Hi Hòa hôm nay nghỉ, cô nấu cơm trưa, thời gian rảnh rỗi thì khắc chữ.
Bây giờ bụng của Lý thị lớn , nên cần việc, nàng ở một bên, Trần thị thì trợ thủ cho Cố Tiêu.
Thịt nạc thì dùng sống d.a.o đập dập, đó băm nhuyễn, nêm muối, hành lá, tỏi băm cho ăn, cho thêm một chút dầu mè , như là nhân xong .
Dùng muỗng múc nhân bỏ nồi nước đang sôi, từ từ tạo hình, nước sôi thêm một lát là thịt viên chín, là xong món canh thịt viên.
Giò heo rửa sạch sẽ bỏ nồi, nêm muối hành gừng và tỏi cho ăn, hầm thêm hai canh giờ nữa, bảo đảm thơm ngon.
Làm xong mấy món thì xào thêm một nồi đậu đũa nữa, đó cả nhà liền chờ Thẩm Nhị Lang và Thẩm Hi Hòa trở về.
Thẩm Nhị Lang trở về sớm hơn, “Tam Lang chút việc, sẽ về muộn, nó Tiểu Tiểu cần tới đầu thôn đón .”
“……”
Chu thị : “Vậy thì đợi thêm một lát nữa, hôm nay buôn bán ?”
Thẩm Nhị Lang gật đầu, việc buôn bán mỗi ngày đều khác lắm, chỉ bán bánh cuốn, dù ăn ngon thế nào nữa thì cũng lúc sẽ ăn ngán. “Bán 107 văn, kiếm lời hơn 60 văn đấy.”
Chu thị hài lòng, thể kiếm tiền là , mệt đúng là chút mệt, nhưng mà kiếm tiền nuôi gia đình, thì mệt chứ.
Tiền kiếm giao cho Chu thị, khi đợi mười lăm phút, thì Thẩm Hi Hòa cũng về.
Thẩm Hi Hòa nhỏ giọng với Cố Tiêu: “Năm quyển sách đưa cho bán .”
Năm quyển “300 bài thơ”, bán chính là nửa lượng bạc một quyển, hai lượng năm đồng bạc, Cố Tiêu qua sổ sách, Đa Bảo Các ở Thịnh Kinh, một quyển“300 bài thơ” bán tám lượng bạc, ước chừng chắc là giá sẽ tăng lên một chút.
Cố Tiêu khẩu hình miệng: “Bao nhiêu?”
Thẩm Hi Hòa nắm lấy tay của Cố Tiêu, ở lòng bàn tay của cô hai.
Một quyển hai lượng bạc.
Trương chưởng quầy là ăn, thể đem sách bán là bản lĩnh của , nếu còn cho thêm tiền nữa thì sẽ vượt qua giá trị của sách .
Cố Tiêu gật đầu, dù thì tiền kiếm cũng một nửa là của cô, lỗ lỗ.
Động tác của hai nhỏ, nên cũng kinh động đến những khác, khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Hi Hòa cầm tay nải đông phòng.
Chu thị hai lượng bạc, ánh mắt bất động, bà khô khốc : “…… đều là bán sách kiếm ?”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Chưởng quầy hiệu sách mấy quyển sách bán chạy, nên cho con thêm nhiều chút.”
Chu thị đếm bạc, đủ mười hai lượng, việc in sách quả thật là một công việc , khó trách dù đập nồi bán sắt cũng cho con cái sách.
Chu thị giữ mười lượng, “Đọc sách nhiều chỗ dùng tiền, con cầm lấy .”
Thẩm Hi Hòa liền đem hai lượng bạc bỏ trong ống tay áo.
Chu thị nhi tử ngốc nhà , : “Đừng chỉ lo cho bản , cũng mua chút gì đó cho Tiểu Tiểu , con đều là do Tiểu Tiểu khắc chữ , khắc chữ ở miếng gỗ cũng là chuyện dễ dàng.”
Cho dù Chu thị thì Thẩm Hi Hòa cũng , nếu như Cố Tiêu, thì căn bản sẽ bạc .
Hắn lấy tiền, bộ đưa cho Cố Tiêu cầm.
Thẩm Hi Hòa từ đông phòng ngoài, đem mơ mua ở chợ về đưa cho Cố Tiêu.
Cố Tiêu cắn một cái, vị chua chua ngọt ngọt, “Tiền đưa cho nương ?”
“Đưa , tiền cầm .” Thẩm Hi Hòa đặt lên bàn hai lượng bạc .
“Nương cho?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-56.html.]
Thẩm Hi Hòa : “Ừ.”
Cố Tiêu hỏi: “Huynh cũng cầm một ít , còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền.”
“Ta vẫn còn, mua cái gì thì cứ mua,” Thẩm Hi Hòa duỗi tay xoa nhẹ đầu Cố Tiêu, “Ta ngoài đồng một lát.”
Cố Tiêu bỏ hai lượng bạc trong túi tiền, nhét tràng kỷ, đó lên giường ngủ một lát, trời nóng, Cố Tiêu ngủ một lát nóng tỉnh, cũng may nước giếng bên ngoài mát.
Vào mùa hè, thứ mà nhất chính là băng, nhưng băng là thứ mà những nhà tiền mới thể dùng , tiêu thạch ở y quán cũng hề rẻ.
Cố Tiêu chỉ thể nhiều thêm mấy cây quạt, giúp xua tan nắng nóng.
Dù trời nóng đến , thì công việc vẫn , cô giá đèn cả một buổi trưa, đến chạng vạng, Thẩm Hi Hòa và Thẩm lão gia tử từ ngoài đồng trở về.
Cơm tối là cháo loãng, cháo mới múc nên vẫn còn nóng, Chu thị nhân cơ hội , liền mở miệng : “Hôm nay Tam Lang mang về nhà mười lượng bạc.”
Tiền của Thẩm gia đều do Chu thị quản, bọn Thẩm Đại Lang cũng trong nhà rốt cuộc bao nhiêu tiền, nhưng trong lòng cũng đại khái.
Chu thị mặc bộ quần áo màu xanh lá , khí định thần nhàn : “Đây là do hai bọn Tam Lang in sách kiếm . Nhà Đại Lang và Nhị Lang, một tháng kiếm hơn một lượng bạc, mà Tam Lang một tháng đem về nhà hơn mười lượng bạc, vẫn là sách hữu dụng hơn.”
Trần thị Thẩm Đại Lang, hai nhi tử, gì đó, thì Chu thị liếc nàng một cái, : “Các ngươi cũng đừng bất công, lão đại lão nhị đều qua sách, ngay cả đại oa nhị oa cũng học vỡ lòng, học 4-5 năm .”
“Nếu như cố gắng học tập, thì dù đập nồi bán sắt cũng sẽ cho các ngươi học.”
Thẩm Đại Oa gãi đầu, “Cháu thật đúng là thiên phú sách, nhị oa nó……”
Lời còn xong, Trần thị hung hăng liếc xéo một cái.
“Sau hài tử đến tuổi,thì đưa thư viện , thể học nhiều thêm mấy năm thì cứ học.” Chu thị chuyển chủ đề, “Còn một chuyện nữa, là chuyện đây nhà lão đại đề cập qua.”
Chu thị : “Bánh cuốn đủ cho các ngươi bán, thì nghĩ biện pháp cho thêm vài món mới , mì sợi, cơm chiên, bánh bao, thích gì thì . Lão bà tử cũng mặc kệ, sẽ cho mỗi nhà các ngươi hai lượng bạc tiền vốn.”
Một cái nồi sắt giá một lượng bạc, còn dư thì để dùng .
Chu thị xong, cũng mặc kệ phản ứng của bàn, liền : “Được , ăn cơm .”
Cái giống như trời đang nắng nóng bỗng xuất hiện một tiếng sét , Chu thị thế nhưng bỏ tiền cho bọn họ buôn bán.
Trần thị tất nhiên nguyện ý kiếm nhiều thêm chút tiền, cho dù cầm, nhưng dù cũng là một nhà, so đo quá nhiều ngược .
Chuyện liền quyết định như , ăn cơm xong, Thẩm Hi Hòa về phòng sách, đến tận khuya.
Cố Tiêu ngủ say.
Thẩm Hi Hòa qua kéo tay của Cố Tiêu, đó trở tràng kỷ ngủ, một lát liền dậy, lấy túi tiền ở đệm , bên trong nhiều thêm hai lượng bạc.
Một tháng , Thẩm Hi Hòa vẫn luôn mang tiền về nhà, khi là mấy chục văn, khi là nửa lạng bạc vụn, Cố Tiêu tiêu một văn tiền nào.
Bỏ bao nhiêu, thì bây giờ vẫn còn nguyên.
Thẩm Hi Hòa cúi đầu túi tiền, Cố Tiêu đây là đang khách khí với , cô cần tiền mà cho, cho dù tiền là do cô kiếm .
Thẩm Hi Hòa đột nhiên cảm thấy chút bất lực, Cố Tiêu đối xử với , nhưng mà cái cũng khác gì cách cô đối xử với trong gia đình.
Thiếu niên nếm mùi sầu muộn, nhưng mà bây giờ Thẩm Hi Hòa thật sự là đang phát sầu.
Thẩm Hi Hòa nghĩ , đang chuẩn ngủ,thì bỗng nhiên thấy giường bên truyền đến hai tiếng rên.
Thẩm Hi Hòa dậy, qua bên đó, thấy Cố Tiêu đang nghiêng, hai tay ôm bụng, lông mày nhíu , đưa tay chạm ,thì thấy tay và trán đều lạnh ngắt.
Thẩm Hi Hòa giữ c.h.ặ.t t.a.y Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu?”
Cố Tiêu mở mắt , đây là thứ 3 , nguyệt sự Thẩm Hi Hòa ở nhà, cô ở giường một ngày, nhưng còn thê thảm hơn.
“…… Muội đau bụng quá.” Cố Tiêu môi trắng bệch, “Rất đau.”