Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-04-09 14:58:25
Lượt xem: 353

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên bàn để đèn kéo quân, bởi vì là ban ngày, cho nên ánh nến mờ nhạt rõ ràng lắm, nhưng vẫn thể thấy bóng vách đèn, đám mây và vầng trăng sáng ở lụa hoa, tương ứng với Thường Nga, đúng nghĩa là Thường Nga bôn nguyệt.

Đèn chuyển động, tua rua cũng chuyển động theo, xa hoa lộng lẫy, tả xiết.

Trương chưởng quầy duỗi cổ nửa ngày, đột nhiên : “Đèn bán bao nhiêu tiền?”

Cố Tiêu : “Đèn kéo quân dễ hơn một chút, nhưng mà chụp đèn bằng lụa hoa dệt .”

Trương chưởng quầy: “Vậy thì cũng thể rẻ .”

Trương chưởng quầy nhịn đau , “Tiểu đông gia, thật với cô, thư phòng nhà đang thiếu một chiếc đèn, liền đặt ở bàn,thắp nến, thì đèn liền bắt đầu chuyển động, thật đúng ……”

Cố Tiêu : “Nếu như chưởng quầy thích, thể mua.”

Trương chưởng quầy đúng là thích, nhưng mà chỉ một chút của cải mà thôi, tiêu gần trăm lượng bạc để mua một chiếc đèn, phu nhân còn xé xác .

“Mua thì đành thôi.” Trương chưởng quầy : “Đã là chụp đèn bằng lụa hoa, giá cả thể thấp , vì đặt trong nhà để một ngắm, còn bằng để đều thể thấy chiếc đèn kéo quân , mở rộng tầm mắt một phen.”

Cố Tiêu cũng thích, nhưng tiền quan trọng hơn, ở Thẩm gia, cũng dùng tới mấy thứ .

Trương chưởng quầy : “Đèn kéo quân thì nhanh chóng đưa Thịnh Kinh .” Nếu để ở đây thời gian quá dài, Trương chưởng quầy sợ sẽ luyến tiếc.

Cứ năm sáu ngày một thứ, một thứ thể bán mấy chục thậm chí cả trăm lượng bạc, Trương chưởng quầy cảm thấy mỹ mãn .

vẫn là nhịn , hỏi Cố Tiêu: “Vậy tới cái gì ?”

Quạt, ô, đèn đều , trong thời gian ngắn Trương chưởng quầy nghĩ cái khác.

Trương chưởng quầy : “Nếu cần dùng thứ gì, cứ lấy trực tiếp từ hiệu sách.”

Cố Tiêu hỏi: “Chưởng quầy thấy qua hoa nở tàn bao giờ ?”

“Hoa lụa, các cô nương cài đầu ?” Nếu là hoa lụa Trương chưởng quầy tất nhiên là thấy qua.

Cố Tiêu lắc đầu, “Không hoa lụa, là loại hoa bình thường thể thấy.”

“Chẳng lẽ là hổ phách?” Trương chưởng quầy may mắn thấy những bông hoa cho nhựa cây thông, thành mặt dây chuyền.

Cố Tiêu lắc đầu: “Cũng .”

Hoa luôn nở theo mùa, thể héo tàn chứ, tuy thấy mấy thứ tinh xảo như quạt lụa đèn kéo quân,nhưng Trương chưởng quầy vẫn là tin lời của Cố Tiêu.

“Tiểu đông gia cũng đừng đùa như , thấy qua thứ chứ.”

Cố Tiêu : “Đó là hoa bất tử, màu sắc và hương thơm khác gì với hoa bình thường, nhưng nếu giữ đúng cách mà , thì giữ hai ba năm cũng thành vấn đề.”

Bây giờ đúng là thời điểm hoa nguyệt quý nở rộ , cổng mỗi nhà đều trồng nguyệt quý, màu hồng nhạt , vàng nhạt đỏ hồng, nhiều màu sắc khác .

Để hoa bất tử cần khử nước cho hoa, nếu giữ màu sắc nguyên bản của hoa là nhất, nếu , thì tẩy trắng mới nhuộm .

Cố Tiêu : “Còn phiền chưởng quầy tìm một ít bột tẩy trắng về.”

Trương chưởng quầy gật đầu đồng ý, “Thật sự thể loại hoa ?”

Bây giờ đang là mùa hoa nở, hoa tươi đáng tiền, nhưng mà mánh lới quảng cáo luôn nở tàn .

Chờ đến mùa thu và mùa đông, còn thể thấy hoa, thì bán bao nhiêu bạc mới chứ.

Nếu mà đắt, thì sẽ mua một đóa về, tặng cho phu nhân của .

Trương chưởng quầy tiếp xúc với việc buôn bán sách vở, giấy thì dùng đến bột tẩy trắng, dễ tìm.

Cố Tiêu ngày khác sẽ tới lấy, đó thì thư viện.

Lúc học sinh vẫn tan học, Trần thị đang hấp bánh bao ánh nắng mặt trời.

Trần thị thấy Cố Tiêu tới đây, tâm bỗng nhiên thả lỏng hơn nhiều, “Dưa chuột trứng gà thì hấp mười mấy cái, sốt thịt thì hấp ít hơn, thể bán bao nhiêu cái.”

Bánh bao mà Trần thị hấp phân lượng lớn, hai cái là thể ăn no, dưa chuột trứng gà một văn một cái, sốt thịt thì hai văn một cái.

Có thể ăn luân phiên với bánh cuốn, nếu chỉ ăn một loại thì dễ mau ngán.

Cố Tiêu : “Bán hết thì thể chỗ khác bán xem , giữa trưa dễ bán.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vo-nuoi-tu-be-cua-nam-chinh/chuong-60.html.]

Nếu bán hết, nhiều như cũng thể mang về, Trần thị , “Bánh bao đợi thêm lát nữa mới chín, Tiểu Tiểu ăn bánh cuốn .”

Mấy ngày nay Cố Tiêu ăn ít bánh bao, ăn bánh cuốn lúc, khi cô ăn xong thì giúp đỡ Trần thị.

Rất nhanh đến giờ tan học, học sinh trong thư viện như ong vỡ tổ mà , trong đó ít về phía quầy bánh cuốn.

Bánh cuốn ăn thuận tiện, rẻ,còn ăn ngon hơn so với cơm trong nhà , vốn dĩ một cái trứng gà cũng là một văn tiền, ở chỗ cũng thể ăn no, cho nên càng ngày càng nhiều học sinh để cho trong nhà tới đưa cơm nữa, mà là mua ở quầy bánh cuốn ăn luôn.

Trước cửa thư viện, quầy bán thức ăn cũng càng ngày càng nhiều, mấy thứ Trần thị cũng quản , cho nên mới vô cùng lo lắng mà bán thêm mấy thứ khác.

Thẩm Đại Oa dùng sức mà thét to, “Bánh cuốn đây, bánh cuốn ăn ngon đây, bên trong trứng gà thịt kho, hôm nay còn bánh bao ăn ngon, bánh bao trắng nóng hổi đây, đến đây mà xem!”

Một tầng lồng hấp thể để sáu cái bánh bao lớn, ngay khi nhấc nắp nồi lên, thì nhóm học sinh thấy bánh bao trắng trong miệng của đại oa.

Bột nở của Thẩm gia là loại , cho nên nở to, thoạt bánh bao đặc biệt to.

“Bánh bao bao nhiêu tiền một cái?”

Đại oa vội : “Bánh chay là nhân dưa chuột trứng gà, một văn một cái, thịt chính là nhân sốt thịt, hai văn một cái, lấy một cái nếm thử?”

Ăn bánh cuốn một đoạn thời gian khá dài, tuy rằng trứng gà thịt kho đổi qua đổi , nhưng mà vẫn là ăn đủ .

Có bánh bao, thì đổi chứ.

“Lấy một cái sốt thịt , thêm một cái dưa chuột trứng gà.” Vị học sinh đưa ba văn tiền, cầm lấy hai cái bánh bao lớn.

Sau khi mở hàng, thì tới mua dần dần nhiều lên, mua bánh bao nếm thử, vẫn mua bánh cuốn như cũ, nhưng mà thấy khác ăn bánh bao ăn đến thích ý như ,thì đại đa đều nhịn mà mua bánh bao.

Việc buôn bán của quầy bánh cuốn , bất tri bất giác, bên cạnh nhiều thêm một , Cố Tiêu ngẩng đầu lên , là Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa ở bên cạnh Cố Tiêu gói bánh, thu tiền, động tác nhanh nhẹn, hiển nhiên là thường tới đây hỗ trợ.

Thẩm Hi Hòa cũng cúi đầu Cố Tiêu, “Ta tan học .”

Cố Tiêu sang chỗ khác, “Huynh ăn cơm , ăn bánh bao ?”

Thẩm Hi Hòa: “Đều .”

Cố Tiêu lấy cho một cái thịt một cái chay, Thẩm Hi Hòa nhận lấy bánh bao, hỏi: “Muội ăn ?”

“Muội ăn từ lâu .” Cố Tiêu thấy chút nhiều, bánh bao còn hấp thêm một lát nữa, liền kêu nhị oa cho lửa lớn hơn một chút.

Cuối tháng sáu trời nóng, nồi càng nóng hơn, Thẩm Hi Hòa Cố Tiêu, nhanh chóng ăn xong bánh bao, “Muội nghỉ một lát , để cho.”

Hắn đỡ lấy bả vai của Cố Tiêu, dễ như trở bàn tay đem kéo , đó nồi đang nóng,gói bánh bao,gói bánh cuốn cho .

Thành tích của Thẩm Hi Hòa , trong thư viện cơ hồ đều quen , thấy quen còn lên tiếng chào hỏi.

Chờ ở quầy bánh cuốn dần dần ít , thì Thẩm Hi Hòa mới dừng nghỉ ngơi, nóng tới nỗi môi khô nứt, cho nên mím môi âm thầm l.i.ế.m liếm, như thì, môi màu đỏ tươi .

Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng thở , tìm Cố Tiêu, “Trời nóng như thì cứ ở nhà .”

Cố Tiêu lắc đầu, “Muội nóng, nhưng mà nhiều mồ hôi đó.”

Thẩm Hi Hòa: “Lát nữa về thư viện tắm rửa là .” Hắn Cố Tiêu, đó thì kéo tay cô qua nắm lấy, “Không lạnh như mấy ngày hôm nữa.”

Cố Tiêu rút tay , “Đã khá hơn nhiều .”

Ở bên ngoài Thẩm Hi Hòa cũng tiện hỏi nhiều, chỉ : “Không thì , ngày mai sẽ trở về, nên lời một chút.”

Cái lời , tất nhiên là những lời mà ngày đó Trần thị mang về .

Thẩm Hi Hòa sờ đầu Cố Tiêu, “Ta thư viện đây.”

Cố Tiêu trả lời cũng trả lời cũng , chỉ gật gật đầu.

————

Trên đường về nhà, mặt mày Trần thị đều tràn đầy ý vui mừng, bánh bao bán ít, dù thì bột và nhân đem đều bán hết sạch .

mà bánh bao bán nhiều thì bánh cuốn cũng bán ít , tính cũng kiếm nhiều hơn bao nhiêu tiền.

Trần thị : “Bán mười ba cái bánh bao thịt, mười sáu cái chay, còn 25 cái bánh cuốn chay, mười hai cái thêm thịt và trứng, thể kiếm hơn 60 văn tiền.”

Loading...