Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 12: --- Rượu Nếp Viên
Cập nhật lúc: 2025-11-22 05:59:01
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chén là loại chén sành thô mộc bình thường, bên trong chứa đựng món canh ngọt hấp dẫn.
Nước cốt rượu gạo bán trong suốt sánh đặc, mang theo vị ngọt thanh đặc trưng khi lên men và một chút hương rượu thoang thoảng.
Vài viên bánh trôi nhỏ tròn lẳn, trắng nõn nà ngoan ngoãn nổi chìm trong đó, trông vô cùng tinh xảo đáng yêu.
Vài cánh hoa quế vàng nhạt rắc lên , càng tăng thêm mấy phần hương thơm thanh nhã.
Hương thơm khẽ khàng len lỏi khoang mũi, khiến lòng cũng mềm mấy phần.
Bồ Giao Giao cũng bưng chén của lên, thành chén ấm nóng, vặn sưởi ấm lòng bàn tay nàng.
Nàng dùng thìa sứ nhỏ múc một viên bánh trôi, kèm theo chút nước cốt, nhẹ nhàng đưa miệng.
Nước canh ngọt ấm áp trượt qua đầu lưỡi tiên, vị ngọt vặn, mang theo hương thơm dịu của hoa quế và vị nồng của rượu gạo, lập tức đ.á.n.h thức vị giác.
Ngay đó, răng khẽ chạm viên bánh trôi mềm dẻo, cảm giác dai dai, nảy nảy khiến kìm mà vui vẻ nheo mắt .
Viên bánh trôi bản nhiều hương vị, nhờ hấp thụ tinh túy của nước cốt, khi nhai, nước ngọt tràn , hòa quyện hảo với hương thơm thanh khiết của gạo nếp.
Một luồng ấm áp trượt xuống cổ họng, xoa dịu bộ dày, dường như cả sự mệt mỏi vì bận rộn buổi sáng cũng tan biến ít.
Không thể , tài nghệ của Kiều Tam Nương thực sự là độc nhất vô nhị, nếu mở cửa hàng, chắc chắn khách khứa sẽ nườm nượp.
Kiều Tam Nương tự đút rượu nếp viên cho Cảnh Tiểu Hoa ăn, dám cho nàng bé ăn nhiều, chỉ dùng nửa chén.
Dùng xong, nàng sờ sờ bụng, tròn xoe, liền bật : "Nhìn là ăn ngon , như cũng , lát nữa leo núi chắc chắn mệt đói, giờ ăn thêm chút thì thể trụ lâu hơn."
Mèo Dịch Truyện
Việc ăn rượu nếp viên quả thật mất nhiều thời gian, nhanh ba lên xe la.
Bồ Thuận Nghĩa còn đặc biệt trải thêm đệm mềm, để họ ê mông.
"Để ý con và mấy đứa nhỏ đó." Kiều Tam Nương dặn dò một câu, thấy Bồ Thuận Nghĩa đáp lời mới cho mấy .
Con trai việc vẫn khá đáng tin cậy, y cùng, Kiều Tam Nương cũng lo lắng nhiều.
Hơn nữa, dẫn theo hai đứa trẻ e rằng cũng thể sâu trong núi, nhiều nhất cũng chỉ dạo quanh sườn núi mà thôi.
Có xe la, đoạn đường vốn mất hơn một canh giờ, nay chỉ còn nửa canh giờ là tới.
Ngưu Đầu Sơn vì là ngọn núi duy nhất thể leo ở khu vực huyện thành, nên lượng đến du ngoạn khá đông.
Ở đây quán chuyên biệt, một là để du khách leo núi uống , hai là chỉ cần bỏ ba văn tiền là thể nhờ trông nom gia súc, nên quán ở đây khá náo nhiệt.
Bồ Thuận Nghĩa bảo Bồ Giao Giao ba xuống xe , dỡ hai cái gùi xuống, dặn dò một câu: "Các ngươi đợi ở đây, đậu xe la ."
"Tuyệt đối đừng chạy lung tung, đợi , ?" Đây là lời dặn dò y dành cho Bồ Giao Giao cứ như thể nàng là một đứa trẻ .
Cũng do nguyên chủ đáng tin cậy mà khiến Bồ Thuận Nghĩa lo lắng đến .
Bồ Giao Giao lục lọi trong ký ức thì thấy thực cũng đến nỗi nào, chỉ là một cô bé nuông chiều từ nhỏ, bướng bỉnh một chút, nhưng cũng việc gì đặc biệt quá đáng.
Nàng đỏ mặt, "Biết , sẽ lung tung ."
Bọn họ ở ngã ba đường, hôm nay vì thời tiết mà lượng ngoài du ngoạn khá đông.
Phong khí Đại Cảnh triều tương đối phóng khoáng, những cô gái xuất giá nếu nhà hoặc vị hôn phu cùng, cũng thể ngoài du ngoạn giải khuây.
Giờ phút , con đường lên núi đang trở nên náo nhiệt.
Mấy cỗ xe ngựa trang trí tầm thường dừng ở gần đó, một nhóm thiếu niên nam nữ ăn mặc lộng lẫy bước xuống, phía là một đám nha tiểu tư đông đúc, xem cũng là hướng về phía núi mà tới, đội hình khá lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-12-ruou-nep-vien.html.]
Bọn họ đông, tiếng cũng vang, liền lên núi.
Bồ Giao Giao và bọn họ vốn bên vệ đường, vặn chắn ngay lối lên núi của những .
Cảnh Tiểu Hoa đang hứng thú xổm bên đường, ngón tay bé xíu cẩn thận chạm một đóa hoa dại đang nở rộ.
Bất chợt, một bóng vội vã lướt qua bên cạnh nàng bé, là ai, bước chân vội vã đến mức gió cuốn theo cũng vẻ gấp gáp.
"Ái nha!"
Thân hình nhỏ nhắn của Cảnh Tiểu Hoa vốn xổm vững, kéo theo như , nàng bé kinh hô một tiếng, cả kiểm soát mà ngã nhào về phía , đập mạnh xuống con đường đầy bụi đất.
Nàng bé ngẩn một lúc, hai bàn tay nhỏ chống xuống đất, lẽ vì ngã đau, lòng bàn tay truyền đến cơn đau rát.
Ban đầu chỉ là nấc nghẹn, nhanh, "Oa" một tiếng, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài.
Bồ Giao Giao vốn đang chú ý đến quán xa, xem bên đó ngoài nước còn bán thứ gì khác . Nghe thấy tiếng của Cảnh Tiểu Hoa, lòng nàng đột nhiên thắt , chẳng còn bận tâm điều gì nữa.
Nàng ba bước chắp đôi xông tới, một tay ôm lấy cô bé nhỏ đang bò đất lòng.
Xòe bàn tay của Cảnh Tiểu Hoa , da trầy xước, lớp da non mềm mại lật lên, những giọt m.á.u tươi đỏ đang rịn từ vết rách, lẫn với bùn đất, trông bẩn thỉu đáng thương.
Cảnh Hoành Nghị đang bên cạnh trông chừng cái gùi, sắc mặt đại biến, trực tiếp xông đến mặt Tiểu Hoa, vết thương của Cảnh Tiểu Hoa mà mặt mày tái mét.
Bồ Giao Giao mắt nhanh tay lẹ, một tay kéo lấy tay áo Cảnh Hoành Nghị.
"Nhanh, ôm lấy Cảnh Tiểu Hoa!" Nàng gấp gáp hô lên.
Cảnh Hoành Nghị lập tức hiểu ý, cẩn thận đỡ lấy hình đang run rẩy của Cảnh Tiểu Hoa.
"Nào, để xem nào." Bồ Giao Giao nhẹ giọng an ủi, nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ của Cảnh Tiểu Hoa lên.
Nàng nhanh chóng mở một ống tre mang theo, đổ nước sạch bên trong , cẩn thận rửa sạch vết thương.
Cùng với bụi bẩn và m.á.u rửa trôi, vết thương dần lộ rõ.
"May mà, chỉ là trầy chút da." Bồ Giao Giao thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn dám lơ là.
Nàng quanh quất, tìm kiếm cỏ d.ư.ợ.c thể dùng, nhưng chẳng tìm thấy gì.
Bất đắc dĩ, nàng đành lấy chiếc khăn tay mang theo bên , cẩn thận băng bó bàn tay của Cảnh Tiểu Hoa.
lúc , Bồ Thuận Nghĩa thở hồng hộc chạy tới, y mới đậu xe xong thấy điều nên vội vàng chạy .
"Thế nào ? Bị thương nặng ?" Y hỏi quanh, đột nhiên linh quang chợt lóe, " , bên quán chắc t.h.u.ố.c trị thương!"
Nói xong, Bồ Thuận Nghĩa liền một mạch chạy về phía quán xa.
Chốc lát , y tay cầm một gói t.h.u.ố.c nhỏ vội vã chạy về.
"May mà quán chuẩn ít t.h.u.ố.c thông thường, chuyên dùng cho khách du lịch khi gặp tình huống khẩn cấp."
Bồ Giao Giao nhận lấy thuốc, thuần thục băng bó vết thương cho Cảnh Tiểu Hoa.
Nàng xử lý vết thương, an ủi: "Đừng lo, nhanh sẽ khỏi thôi."
Cảnh Hoành Nghị nhíu mày, bực bội : "Đám đó chạy nhanh quá, căn bản rõ là ai đụng Hoa Hoa, lẽ nên chặn bọn họ hỏi cho nhẽ."
Xử lý xong vết thương, Bồ Giao Giao nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Hoa, về nhà nghỉ ngơi ? Chúng hôm khác đến chơi cũng ."
Bật ngoài dự đoán, Cảnh Tiểu Hoa lắc đầu, kiên định : "Không cần , con đau nữa . Khó khăn lắm mới đến đây, con còn lên núi chơi mà!"