Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 181: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:02:13
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nội lực

 

Vài ngày , bên ngoài cổng thành phía Đông của huyện Lê Thành, một tấm bia đá khổng lồ mới dựng lên.

 

Tấm bia đá từ chất liệu thượng hạng, mặt bia mài nhẵn bóng như gương, đó khắc đầy những hàng chữ khải thư mạnh mẽ, nét rồng bay phượng múa.

 

Đây chính là công đức bia do Bồ Giao Giao đề nghị dựng.

 

Mở đầu bia văn, tóm tắt tình cảnh nguy cấp của huyện Lê Thành khi gặp trận tuyết tai trăm năm một, đó là một danh sách dài, liệt kê nào thôn nào giáp, quyên bao nhiêu lương thực; nào thương nhân nào hộ, hiến bao nhiêu bạc; nào thiện đường nào , phát bao nhiêu cháo.

 

Mỗi khoản quyên góp, dù nhiều ít, đều ghi chép rõ ràng. Cuối bia văn là lời minh văn do Giang huyện lệnh tự tay chấp bút, từng chữ chân thành, bày tỏ lòng ơn đối với tất cả những tay giúp đỡ, cùng lời ca ngợi sự đoàn kết một lòng, chung sức vượt qua khó khăn của bách tính huyện Lê Thành.

 

Công đức bia dựng, lập tức thu hút vô bách tính vây xem.

 

“Mau , mau ! Kia là tên cha !” Một thiếu niên phấn khích chỉ một cái tên bia, gọi to với phụ nhân bên cạnh, mặt rạng rỡ vẻ tự hào.

 

Phụ nhân khóe mắt đỏ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tên của nam nhân nhà bia, giọng nghẹn ngào: “Cha ngươi… cuối cùng cũng một việc vẻ vang cho tổ tông!”

 

“Đâu chỉ nhà ngươi, nhà cũng quyên ba đấu gạo thô, ngươi xem, cũng khắc lên kìa!” Một hán t.ử bên cạnh lớn tiếng , nhưng mặt nở nụ tươi rói, dường như bia khắc là tên, mà là vàng.

 

“Tấm công đức bia dựng quá! Về dân huyện Lê Thành chúng , nhà nào việc , đều một kỷ niệm!”

 

“Đâu chỉ ! Giang huyện lệnh thật sự là một vị quan , thương xót bách tính chúng , như một quan , chỉ bóc lột dân lành!”

 

Tiếng bàn tán nổi lên ngớt, bách tính những cái tên quen thuộc hoặc xa lạ, mặt đều là vẻ kích động.

 

Ban đầu, nha môn huyện chỉ nghĩ tới việc tiếp nhận quyên góp lương thực từ các hộ lớn, nhưng nhiều tiểu thương chuyện, cũng động tâm.

 

Ai mà chẳng tên khắc công đức bia? Không ít chủ động đến nha môn.

 

Vì chuyện , Giang huyện lệnh còn đặc biệt mời Bồ Giao Giao tới, chính là để giải quyết vấn đề .

 

Bồ Giao Giao lúc đó còn , “Ta nghĩ nguyện ý quyên góp, thì nên tiếp nhận.”

 

“Chỉ cần ghi chép bộ những thứ họ quyên góp, cho dù chỉ quyên một đấu gạo thì ? Chẳng lẽ những nơi sự cai trị của đại nhân những tấm lòng nhân nghĩa ?”

 

Mèo Dịch Truyện

Giang Lạc Chương bỗng nhiên hiểu , đây suy nghĩ quá hẹp hòi, cho rằng chỉ cần tiếp nhận quyên góp từ các hộ lớn là , từng nghĩ tới việc còn thể nhiều điều từ việc .

 

Hơn nữa, vì sự tham gia của các tiểu thương và những gia đình bình thường, khiến cho những hộ lớn từng quyên góp bổ sung thêm một khoản nữa, e rằng quyên ít hơn sẽ những dân thường vượt mặt.

 

Tuyết tai vô tình, tình, tấm công đức bia , chỉ ghi những việc thiện lương, mà còn củng cố lòng , khiến bách tính huyện Lê Thành trải qua tai họa, trong giá rét mùa đông cảm nhận một luồng ấm và sức mạnh từng .

 

Không ít thấy tên của gia đình hoặc hữu , đều xúc động đến rơi lệ, chỉ cảm thấy vinh dự , còn quý giá hơn bất kỳ phần thưởng nào.

 

như lời Bồ Giao Giao , đây nghi ngờ gì là một việc tính gắn kết.

 

Huống hồ còn giúp Giang huyện lệnh nâng cao danh vọng lên đến đỉnh điểm.

 

Ngay khi câu chuyện về công đức bia đang lan truyền rầm rộ khắp huyện Lê Thành, và sự ca ngợi của bách tính dành cho Giang huyện lệnh đạt đến đỉnh điểm, thì lương thực cứu trợ từ Đông Đô quận mới chậm rãi đến nơi.

 

Vài chiếc xe chở lương thực phủ bạt dầu, sự áp giải của mấy quan sai, chầm chậm tiến nha môn huyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-181.html.]

 

Quan sai cầm đầu gặp Giang Lạc Chương, giả lả chắp tay: “Giang đại nhân, Quận thủ đại nhân thương xót tai họa ở huyện Lê Thành, đặc biệt lệnh cho hạ quan áp giải một lô lương thực cứu tế đến, xin Giang đại nhân kiểm tra và nhận lấy.”

 

Giang Lạc Chương thần sắc bình tĩnh, thể hiện hỉ nộ.

 

Hắn khẽ gật đầu, căn dặn Thôi Minh Đạt ở một bên: “Thôi sư gia, ngươi dẫn kiểm kê, đăng ký sổ sách.”

 

Thôi Minh Đạt lời rời , lâu trở bẩm báo, lượng lương thực xe đúng như trong công văn, sai một chút nào, chỉ là lượng , đối với bộ huyện Lê Thành mà , thật sự chỉ là muối bỏ bể.

 

Giang Lạc Chương xong, mặt vẫn chút gợn sóng, ôn hòa với mấy vị quan sai đến từ Đông Đô quận: “Đã phiền chư vị vất vả đường xa, bản quan chuẩn chút rượu nhạt, để rửa trần cho chư vị.”

 

Vị quan sai cầm đầu vội vàng xua tay: “Không dám dám, hạ quan còn cần nhanh chóng trở về quận thành phục mệnh, dám phiền Giang đại nhân nữa.”

 

Chuyến của họ vốn chút chột , thấy Giang Lạc Chương thái độ như , ngược chút hiểu .

 

Giang Lạc Chương cũng cố giữ, khách khí tiễn khỏi nha môn huyện.

 

Đợi , Thôi Minh Đạt nhịn thở dài một tiếng: “Đại nhân, lương thực mà Đông Đô quận gửi đến, cũng quá ít ỏi. Nếu chỉ trông cậy họ, huyện Lê Thành chúng , chẳng c.h.ế.t đói bao nhiêu bách tính.”

 

Giang Lạc Chương chắp tay đại đường, bãi tuyết tan trong sân, nhàn nhạt : “Có còn hơn . May mà phương pháp của Bồ nương t.ử đắc lực, bằng , hậu quả khó mà lường .”

 

Trong lòng rõ ràng, lô lương thực , chẳng qua là Đông Đô quận vẻ để bịt miệng thiên hạ mà thôi.

 

Lúc , tại phủ Quận thủ ở Đông Đô quận xa xôi, Chu Quận thủ đang lo lắng trong thư phòng.

 

Thân hình mập mạp khiến mỗi bước chân của đều vẻ nặng nề, trán rịn những giọt mồ hôi li ti.

 

“Người ? Người phái huyện Lê Thành, vẫn về?” Hắn quát to ngoài cửa.

 

Một hạ nhân vội vàng bước bẩm báo: “Khải bẩm Quận thủ đại nhân, nha dịch phái huyện Lê Thành trở về, đang chờ ở ngoài cửa.”

 

“Mau! Cho !” Chu Quận thủ vội vàng vẫy tay.

 

Rất nhanh, một nha dịch phong trần mệt mỏi dẫn , chính là tên nha dịch cầm đầu đến huyện Lê Thành đó.

 

Vừa cửa, liền quỳ xuống khấu đầu: “Tiểu nhân bái kiến Quận thủ đại nhân.”

 

“Không cần đa lễ!” Chu Quận thủ sốt ruột khoát tay, “Tình hình huyện Lê Thành bên đó thế nào? Chuyện bản quan bảo ngươi thăm dò, rõ ràng hết ?”

 

Nha dịch vội vàng đáp lời: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân thăm dò kỹ lưỡng. Bên ngoài cổng thành phía Đông của huyện Lê Thành, quả thật dựng một tấm công đức bia, đó dày đặc khắc đầy tên của bách tính và thương hộ quyên góp lương thực, bạc trắng, cùng với lượng cụ thể.

 

Tiểu nhân còn , tấm công đức bia là do Giang huyện lệnh đề nghị dựng, bộ bách tính huyện Lê Thành đều hết lời ca ngợi, đều Giang huyện lệnh là vị quan hiếm trăm năm.”

 

Lông mày của Chu Quận thủ nhíu chặt hơn, truy hỏi: “Thế còn lương thực? Huyện Lê Thành bây giờ thiếu lương thực ? Giá lương thực thế nào?”

 

Nha dịch đáp: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân đặc biệt đến tiệm lương thực xem qua, các tiệm lương thực ở huyện Lê Thành đều mở cửa bán lương thực bình thường, giá cả cũng như ngày thường, hề xuất hiện tình trạng giá lương thực cao ngất.

 

Khắp ngõ ngách, bách tính tuy cũng nhắc đến tuyết tai, nhưng mấy vẻ sầu khổ, ngược đều tỏ lòng ơn Giang huyện lệnh.

 

Từ quan sát của tiểu nhân, huyện Lê Thành… dường như thiếu lương thực.”

 

 

Loading...