Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 197: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:02:29
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phủ thí

 

Trên đường trở về, Cảnh Tiểu Hoa và Cảnh Hoành Nghị ngủ say xe la, Bồ Giao Giao cũng tựa vách xe chợp mắt.

 

Lúc chơi thì đúng là vui, nhưng lên xe, tinh thần hưng phấn thả lỏng, liền trở nên uể oải ít.

 

Khi về đến nhà, Cảnh Hoành Nghị dụi dụi mắt tỉnh dậy tự xuống xe, nhưng Cảnh Tiểu Hoa ngủ quá say, bế xuống mà chẳng hề .

 

Cảnh Hoành Nghị ở nhà nghỉ ngơi quá vài ngày, liền vác túi sách lên vai, kiên quyết học.

 

Chủ yếu là cảm thấy ôn bài ở nhà thì thể kịp thời thảo luận với .

 

Bồ Giao Giao chút yên tâm, ở cửa dặn dò: “Sau còn thi cử ? Cần gì gấp gáp như ?”

 

Cảnh Hoành Nghị , khuôn mặt của thiếu niên mang theo vẻ điềm tĩnh và nghiêm túc hợp với lứa tuổi.

 

Cậu cúi vái một vái với Bồ Giao Giao và Cảnh Tu Ngạn, : “Học hải vô nhai, nhi t.ử còn học nhiều, nên học thêm kiến thức.”

 

Nhìn bóng lưng kiên định của , trong lòng Bồ Giao Giao mừng xót.

 

Ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng trong tiếng lật sách và hương thơm của mực, nhanh, danh sách thi Đồng sinh cấp huyện dán lên.

 

Trước bảng thông báo ở huyện Lê Thành đông như mắc cửi, chen chúc lọt.

 

“Mau mau ! Thủ khoa là Lý Tùng! Quả nhiên là !”

 

“Tiểu t.ử nhà họ Lý đúng là thiên tài, văn chương của hoa mỹ tuyệt , huyện tôn đại nhân còn ngừng khen ngợi!”

 

“Người thứ hai là Trần Phương Nghị, cũng tầm thường chút nào!”

 

Tin tức nhanh truyền về nhà họ Cảnh, Bồ Giao Giao Cảnh Hoành Nghị thi hạng ba, vui đến mức mắt mày cong cong.

 

Mặc dù Lâm Thành Kiệt thứ hạng ở mức trung bình, nhưng cũng vững vàng vượt qua huyện thí, đây cũng là một niềm vui lớn.

 

Bồ Giao Giao những lời bàn tán bên ngoài, trong lòng khỏi cảm khái.

 

Kỳ thi Đồng sinh , một vòng huyện thí, một vòng phủ thí, một vòng viện thí, trải qua năm ải c.h.é.m sáu tướng, sự tàn khốc của nó, so với kỳ thi đại học mà nàng ở kiếp , quả thực hơn chứ kém.

 

Cả huyện Lê Thành hàng trăm thí sinh, nhưng thể vượt qua vòng đầu tiên chỉ đếm đầu ngón tay.

 

Để ăn mừng, Bồ Giao Giao đích xuống bếp, một bàn đầy những món Cảnh Hoành Nghị thích ăn.

Mèo Dịch Truyện

 

Trên bàn cơm, nàng ngừng gắp thức ăn cho Cảnh Hoành Nghị, bát của chất cao như một ngọn núi nhỏ.

 

“Ăn chậm thôi, đây mới chỉ là huyện thí, phía còn phủ thí, đó mới là mấu chốt.” Cảnh Tu Ngạn con trai hiếm khi thả lỏng như , trầm giọng nhắc nhở, nhưng đáy mắt ẩn chứa một tia .

 

Cảnh Hoành Nghị gật đầu thật mạnh, xúc một ngụm cơm lớn, lắp bắp: “Cha, nhi t.ử .”

 

Phủ thí tổ chức tại phủ thành, cần đường .

 

Trước hai ngày, trời còn sáng, Cảnh Tu Ngạn thắng xe ngựa xong xuôi, chuẩn đưa Cảnh Hoành Nghị lên đường.

 

Cha con nhà họ Lâm, Lâm Minh và Lâm Thành Kiệt, cũng đợi sẵn ở cửa, cùng với họ.

 

“Hoành Nghị, chăn đệm và quần áo mang đủ , còn cả món điểm tâm con thích ăn cũng chuẩn một ít . Đến đó lời cha con, dưỡng tinh thần, tối đừng thức khuya, nhất định nghỉ ngơi cho , con ?” Bồ Giao Giao bên xe, tỉ mỉ dặn dò.

 

“Con , A nương.” Cảnh Hoành Nghị chút ngượng ngùng đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-197.html.]

 

Cảnh Tu Ngạn vươn tay ôm lấy vai Bồ Giao Giao, dịu dàng : “Yên tâm , ở đây mà.”

 

Xe ngựa lọc cọc, nhanh biến mất trong màn sương sớm.

 

Cảnh Tu Ngạn và các con chuyến , ít nhất bảy tám ngày, đợi phủ thí công bố kết quả mới thể trở về.

 

Bồ Giao Giao trong sân trống vắng, lòng cũng trống rỗng một .

 

Nàng lúc thì lo Cảnh Tu Ngạn sơ ý, chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ cho Cảnh Hoành Nghị, lúc lo Cảnh Hoành Nghị đầu tham gia phủ thí, trong lòng căng thẳng ảnh hưởng đến phong độ.

 

Ngày tháng dường như kéo dài một cách lạ thường, từng phút từng giây đều trở thành sự giày vò.

 

“Giao Giao , đừng đây hứng gió nữa.” Kiều Tam Nương bưng một bát canh nóng tới, dịu giọng khuyên: “Tu Ngạn là cẩn trọng, Hoành Nghị hiểu chuyện, con còn tin họ ? Mau nhà sưởi ấm .”

 

“Nương.” Bồ Giao Giao nhận lấy bát canh nóng, ấm truyền từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng, nàng miễn cưỡng : “Con chỉ là… chỉ là nhịn nghĩ vẩn vơ.”

 

May mắn Cảnh Tiểu Hoa bên cạnh bi bô quấn quýt lấy nàng, mẫu thỉnh thoảng đến bầu bạn, mới khiến sự chờ đợi khó khăn thêm một tia ấm áp.

 

Vài ngày , Bồ Giao Giao đợi xe ngựa của Cảnh Tu Ngạn và Cảnh Hoành Nghị trở về nhà, mà bất ngờ đợi một vị khách khác phong trần mệt mỏi.

 

Chiều hôm đó, nàng đang ở trong sân Cảnh Tiểu Hoa đá cầu, cửa sân liền tiếng gõ, Giản Hoằng mang theo lễ vật ở cổng.

 

Trong lòng Bồ Giao Giao kinh ngạc, vội vàng mời .

 

Nàng một thời gian gặp Giản Hoằng, thư tín liên lạc đó, là khi nàng một bản công thức lạp xưởng gửi cho , liền nhờ Đông thúc gửi tiền công thức đến.

 

Giản Hoằng cửa, ngay cả một ngụm cũng kịp uống, liền trực tiếp thẳng vấn đề: “Bồ nương tử, đến , là vì chuyện xà phòng và nước hoa.”

 

Hắn mặc một bộ áo liền quần tiện lợi cho việc cưỡi ngựa, giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ mệt mỏi và ưu sầu khó che giấu, rõ ràng là phi ngựa nhanh chóng đến đây.

 

“Giản công tử, chậm thôi, chuyện gì ?” Bồ Giao Giao hiệu xuống, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

 

Giản Hoằng thở dài, khổ : “Là chuyện , cũng là chuyện rắc rối. Những công thức nàng đưa, xà phòng và nước hoa ở kinh thành bán chạy như điên, hầu như bày tranh mua hết sạch.”

 

Hắn dừng một chút, giọng trầm xuống vài phần: “ cũng chính vì , trong cung để mắt tới. Theo lý mà , nhà họ Giản chúng chỉ là hoàng thương, hoàng gia để mắt đến thứ gì, chúng nên ngoan ngoãn dâng công thức lên. công thức rốt cuộc là của nàng, thể hỏi qua nàng mà tự ý chủ.”

 

Giản Hoằng nhẹ như , nhưng Bồ Giao Giao thể hình dung sự nguy hiểm trong đó.

 

Dưới hoàng quyền, một gia đình thương nhân chống áp lực từ trong cung, thật khó khăn bao.

 

“Ta cố trì hoãn mấy ngày, là cần cải tiến công thức, nhờ đó mới khe hở phi ngựa nhanh chóng đến huyện Lê Thành, chính là cùng nàng mặt đối mặt bàn bạc đối sách.”

 

Nhìn cau mày chặt, Bồ Giao Giao ngược .

 

Nàng bưng ấm , đích rót đầy một chén cho Giản Hoằng, nhẹ giọng : “Giản công tử, chỉ là một phụ nữ bình thường, đối với những mánh khóe ở kinh thành một chút cũng .

 

Khi xưa đưa công thức cho , tức là tin tưởng nhân phẩm và năng lực của , xử lý thế nào, tự nhiên cũng do quyền quyết định.”

 

Nàng ngẩng mắt Giản Hoằng, ánh mắt trong trẻo mà thản nhiên: “Huống hồ, chỉ vài ba công thức mà thôi, cho thì cũng cho . Trong tay những công thức mới lạ còn nhiều, thiếu mấy món .”

 

Giản Hoằng ngây nàng, dường như ngờ nàng đồng ý dứt khoát như .

 

Dây thần kinh căng thẳng suốt chặng đường của tức thì thả lỏng, thở phào một dài, khí chất cả cũng trở nên thư thái.

 

Hắn bưng chén uống cạn một , mặt lộ nụ sảng khoái lâu thấy, đùa: “Xem chuyến đến đúng lúc ! Sớm t.ử nàng hào phóng như , đáng lẽ chạy thêm vài chuyến, chừng mỗi đến, đều thể từ chỗ nàng xin thêm vài công thức mang về!”

 

 

Loading...