Xuyên thư: Dùng mỹ thực nuôi dưỡng tiểu phản diện - Chương 204: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-22 06:02:36
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Thần Hi
“Sao con đến ?” Bồ Giao Giao khi xúc động, bỗng nhiên buột miệng một câu, Cảnh Tu Ngạn chút dở dở .
“Sao là chứ?” Lý đại nương đồng tình, “Tiểu công t.ử trông kháu khỉnh bao, giống phu nhân đó.”
Bồ Giao Giao kỹ hơn, đúng là chỗ nào kháu khỉnh, chỉ thể tự an ủi , chừng qua một thời gian nữa sẽ lên thôi.
Đứa bé Bồ Giao Giao chê quả thực giống như lời Lý đại nương , theo thời gian ngày qua ngày, ngũ quan dần lộ rõ, trở thành một đứa bé vô cùng đáng yêu.
Hễ là từng gặp nó, một ai là yêu thích.
Cảnh Tiểu Hoa càng trở thành fan hâm mộ trung thành của , mỗi ngày đều vui vẻ bò bên cạnh nôi thổi bong bóng nước bọt.
Xuân qua thu , ba lượt nóng lạnh.
Cảnh Tu Ngạn đặt cuốn sách tay xuống, ánh mắt rơi bóng dáng nhỏ bé đang chập chững tập nhưng chạy nhanh trong sân.
Y đến giờ vẫn nhớ rõ cảnh tượng đứa trẻ chào đời hôm đó, lúc bình minh ló rạng, tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, dịu dàng phủ khắp sân vườn, hệt như sự giáng trần của sinh linh mới , mang đến hy vọng và ấm vô tận cho cả gia đình.
Y vì thế lật giở khắp các điển tịch, tìm một cái tên mang ý nghĩa sâu xa, nhưng những từ ngữ hoa mỹ đó, rốt cuộc vẫn thể sánh bằng cảnh tượng khắc sâu trong lòng y khi .
“Cứ gọi là Cảnh Thần Hi .” Y với Bồ Giao Giao đang ôm đứa bé.
Bồ Giao Giao trêu chọc đứa trẻ đang bi bô trong lòng, ngẩng mắt lên, ánh mắt chan chứa ý : “Thần Hi, ánh nắng ban mai, là một cái tên .”
Thoáng chốc ba năm, “Thần Hi” kỳ vọng cao ngày nào trở thành một hỗn thế ma vương đúng nghĩa.
Lúc , thư phòng của Cảnh Hoành Nghị một mảnh hỗn độn.
Giấy Tuyên thượng hạng mực bẩn đến hình dạng, mấy nghiên mực đổ xiêu đổ vẹo, còn thủ phạm Cảnh Thần Hi, đang đội một khuôn mặt mèo vẽ đầy mực, tay cầm một cây bút lông đầu sói đắt tiền, khúc khích , để lộ mấy chiếc răng sữa nhỏ.
“Cảnh Thần Hi!” Bồ Giao Giao chống nạnh ở cửa, giọng vút cao tám độ.
Tiểu đậu đinh run lên, cây bút lông trong tay “tách” một tiếng rơi xuống đất, b.ắ.n tung tóe một bông mực nhỏ.
Nó chớp chớp đôi mắt đen láy, bãi chiến trường đất, khuôn mặt căng thẳng của nương , cái miệng nhỏ chu , hốc mắt nhanh chóng ửng nước.
“Nương…” Nó nũng nịu gọi một tiếng, giọng đầy uất ức, như thể chịu đựng sự bắt nạt tột cùng.
Mèo Dịch Truyện
Bồ Giao Giao mắc lừa, mấy bước tới, một tay nhấc bổng nó từ đất lên, chạm tay là mực dính nhớp nháp.
Nàng bực buồn , chấm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ của : “Ngươi còn vẻ oan ức ư? Ngươi xem trưởng của ngươi thư phòng giờ nông nỗi gì ?”
Cảnh Thần Hi thấy bộ đáng thương tác dụng, lập tức đổi sách lược, vươn hai bàn tay nhỏ đen thui, ôm chầm lấy cổ Bồ Giao Giao, dùng khuôn mặt dính mực cọ cọ má nàng: “Nương thơm quá, Thần Hi thích nương .”
“Đừng giở trò !” Bồ Giao Giao miệng ghét bỏ, nhưng sự tức giận trong đáy mắt tan biến từ lâu, chỉ còn sự bất lực.
lúc , một giọng thiếu niên thanh thoát từ ngoài cửa truyền : “Nương, đây là chuyện gì ?”
Cảnh Hoành Nghị vận một bộ áo vải xanh, hình cao lớn như cây tùng, ở tuổi mười hai, mày mắt tú lệ, mang theo nét điềm tĩnh đặc trưng của lứa tuổi thiếu niên.
Y cửa, liền thấy cảnh tượng .
“Ca ca!” Cảnh Thần Hi thấy y, mắt lập tức sáng ngời, như thể thấy cứu tinh.
Hắn lập tức buông Bồ Giao Giao , dang hai tay chạy về phía Cảnh Hoành Nghị, “Ca ca bế!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-dung-my-thuc-nuoi-duong-tieu-phan-dien/chuong-204.html.]
Cảnh Hoành Nghị bất lực , cúi ôm tiểu khỉ dính mực lòng, mặc cho cọ mực lên bộ quần áo sạch sẽ của .
Y rút khăn tay , tỉ mỉ lau vết mực mặt , động tác nhẹ nhàng và kiên nhẫn.
“Lại là gây họa ?” Cảnh Hoành Nghị ôn tồn hỏi.
Cảnh Thần Hi vùi đầu hõm cổ ca ca, lí nhí : “Ta học ca ca, chữ lớn.”
Cảnh Hoành Nghị là sách giỏi nhất trong nhà, cũng là thần tượng duy nhất trong lòng Cảnh Thần Hi.
Trong mắt , phụ tuy cũng , nhưng luôn bằng ca ca chơi với , bằng ca ca cầu ắt đáp.
Kỳ thi mùa thu sắp đến, Cảnh Hoành Nghị, là đồng sinh, năm nay sẽ tham gia dự thi.
Ngày xuất phát, cả nhà đều tiễn đến cửa, là Chung Đại Quý đ.á.n.h xe, đưa y và Chung Võ cùng .
Cảnh Tu Tuấn cẩn thận dặn dò những việc cần chú ý ở trường thi, còn Bồ Giao Giao thì dặn Lý Đại Nương mang hành lý đựng bánh kẹo và quần áo sạch sẽ lên xe.
“Ca ca, ?” Cảnh Thần Hi kéo vạt áo của Cảnh Hoành Nghị, ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi.
Cảnh Hoành Nghị cúi xuống, thẳng , mặt mang theo nụ hiền hòa: “Ca ca thi, đợi ca ca thi đậu, sẽ về mua kẹo hồ lô cho Thần Hi ăn.”
“Đi thi?” Cảnh Thần Hi nghiêng đầu, hiểu lắm đây là gì, nhưng hiểu một chuyện khác, “Ca ca ?”
Mày nhỏ của lập tức nhíu , bàn tay nắm chặt vạt áo cũng càng siết hơn: “Không chịu! Ca ca đừng ! Thần Hi cùng ca ca!”
“Náo loạn.” Bồ Giao Giao kéo một cái, “Ca ca việc chính đáng, gì? Gây thêm phiền phức ?”
“Ta cứ ! Ta cứ !” Tính bướng bỉnh của Cảnh Thần Hi nổi lên, thấy lý , liền dứt khoát phịch xuống đất, hai cái chân ngắn nhỏ đạp loạn xạ, xé giọng ré lên.
“Oa —— Ca ca cần nữa ! Nương ! Phụ ! Oa ——”
Hắn rống trời đất, giọng vang lừng, nhưng chỉ đ.á.n.h trống mà đổ mưa, một giọt nước mắt cũng nặn .
Cảnh Tiểu Hoa, lúc dáng thiếu nữ, tâm địa mềm yếu nhất, thấy “thương tâm c.h.ế.t”, liền vội vàng chạy tới cúi xuống dỗ dành: “Thần Hi đừng , đừng mà.”
Nàng thấy thèm để ý, liền đầu Bồ Giao Giao, lưỡng lự nhỏ giọng : “Nương, là, cứ dẫn Thần Hi chơi một chút cũng ? Nương xem đáng thương bao.”
Bồ Giao Giao tiểu nhi t.ử chọc cho dở dở , nàng túm lấy cổ áo của Cảnh Thần Hi, chút khó khăn kéo từ đất lên.
“Ngươi dậy cho ! Đừng ở đây giả vờ giả vịt!”
Nàng quá hiểu nhi t.ử của , thằng bé , chỉ lợi dụng ưu thế của để lấy lòng thương hại, từ đó đạt mục đích.
Cảnh Thần Hi nhấc bổng giữa trung, tứ chi loạn xạ, tiếng hề ngừng, ngược càng lớn hơn, miệng còn ngừng kêu: “Ca ca cứu ! Ca ca!”
Hắn chỉ cần gây sự, nhất định sẽ mềm lòng.
Cảnh Hoành Nghị bộ dạng , xót xa bất lực, chỉ thể cầu cứu về phía mẫu .
Y quả thực đành lòng đau lòng như .
Bồ Giao Giao đối mặt với ánh mắt của y, lòng mềm nhũn, nhưng vẫn nghiêm mặt với vật nhỏ trong lòng: “Ca ca ngươi là vì công danh tiền đồ, ngươi mà còn náo loạn, cẩn thận sẽ cấm túc ngươi!”
Vừa thấy cấm túc, Cảnh Thần Hi lập tức dùng hai tay bịt miệng, đôi mắt tròn xoe đảo lia lịa, như thể khoảnh khắc tiếp theo sẽ nương nhốt , cho ngoài, như thì .