Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-11-11 03:02:06
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12. Em ở nhà thật
Hai đến cổng làng, Lục Thừa hiệu cho Trương Triệu và Đại Ngưu .
“Kiều Kiều...”
Lục Thừa nắm tay Diệp Kiều một cái, cảm thấy mềm mại trơn tru, cũng bắt đầu quyến luyến.
“Anh sẽ về sớm nhất thể, em ở nhà thật .”
“Vâng! Anh đường cũng cẩn thận.”
Nhìn theo bóng Lục Thừa biến mất ở phía xa, Diệp Kiều ở cổng làng lâu, cho đến khi mặt trời chiếu mặt bắt đầu cảm thấy nóng rát, cô mới thất thần về nhà.
Về đến nhà, Diệp Kiều thấy chồng đang bận rộn trong vườn rau, cô tới giúp đỡ bà.
Nhổ một củ cải trắng đặt giỏ, Diệp Kiều chồng.
“Mẹ, ngày mai chúng lên thị trấn một chuyến nhé?”
“Lên thị trấn gì?”
“Con thử quảng bá tương ớt ngoài.” Diệp Kiều .
“Hả?”
Trương Thúy Thúy, bao giờ ý định kinh doanh, ngạc nhiên mở to mắt, chiếc quạt trong tay cũng dừng .
“Kiều Kiều , tương ớt cũng thể quảng bá ?”
Diệp Kiều gật đầu: “Tất nhiên , tương ớt của chúng ngon như . Cũng để khác thị trấn nếm thử mùi vị chứ!”
“Vậy thì chúng lỗ quá!” Trương Thúy Thúy cảm thấy xót ruột, liên tục lắc đầu. “Không ! Không ! Chúng để dành ăn!”
Diệp Kiều chớp mắt, một lúc mới hiểu tại chồng phản ứng như .
Hóa chồng tưởng cho miễn phí?
Diệp Kiều buồn giải thích: “Không , con ăn với quán ăn quốc doanh thị trấn. Bảo họ mua tương ớt đậu nành của chúng .”
“Ố?”
Diệp Kiều tiếp tục : “Sẽ nhân danh thôn Hạ Hà của chúng để đàm phán việc ăn với quán ăn quốc doanh.”
Đây là ý tưởng cô nghĩ , bất kể xin giấy phép nhà máy thực phẩm , ít nhất trưởng thôn cũng ủng hộ cô. Cô thể dùng giấy chứng nhận của thôn để thử , nếu bán , đó cũng là một khoản thu nhập tồi.
“Có tiền ?” Trương Thúy Thúy quan tâm nhất điều .
“Tất nhiên là !”
“Được! Vậy nhất định sẽ cùng con!” Mắt Trương Thúy Thúy sáng lên, thể kiếm tiền từ quán ăn quốc doanh, cũng quá vẻ vang .
Có ý nghĩ hỗ trợ, ngày hôm Trương Thúy Thúy tích cực, còn lấy thêm hai chiếc lọ thủy tinh từ tủ của để Diệp Kiều đựng tương ớt đậu nành.
Bà tương ớt đựng trong lọ thủy tinh trong suốt trông đặc biệt sạch sẽ, đặc biệt ngon.
Diệp Kiều cũng chiều theo bà.
Hai đeo một chiếc giỏ tre, bên trong bọc lọ thủy tinh bằng quần áo cũ rách sạch sẽ dùng đến, khỏi thôn Hạ Hà, bộ một giờ đồng hồ mới đến thị trấn Đại Hà.
Diệp Kiều quan sát thị trấn Đại Hà, một thị trấn điển hình ở miền Bắc, nhà cửa chủ yếu là nhà trệt, về cơ bản bây giờ nhà nào cũng sân, đường phố cũng khá rộng rãi, năm sáu ngang thành vấn đề.
Hôm nay mùng một, ngày rằm, ngày chợ phiên của thị trấn, nên đường phố vẻ vắng vẻ, nhưng qua cũng ít.
Người dân ở thị trấn Đại Hà đều ưỡn ngực, mang theo chút kiêu hãnh nhỏ của thị trấn, quần áo mặc cũng thẳng thớm, vẻ giàu hơn dân thôn Hạ Hà.
Diệp Kiều gật đầu, xem tương ớt đậu nành của cô thị trường , dù quán ăn quốc doanh mua, cô cũng thể tìm một gia đình khá giả để bán, đến nỗi hai con chuyến vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-12.html.]
Đến quán ăn quốc doanh, Diệp Kiều vội quảng bá, mà đỡ chồng xuống, gọi hai cái bánh bao, một đĩa trứng xào cà chua.
Quán ăn quốc doanh thời điểm thường là nơi công nhân chút tiền mới đến ăn thêm, hầu hết là món mặn, ví dụ như thịt kho tàu.
Hơn nữa thực đơn mỗi ngày đều khác , tùy theo ý tưởng của đầu bếp.
Món rẻ nhất trong thực đơn hôm nay là trứng xào cà chua, giá 5 hào một đĩa, còn cần thêm hai phiếu lương thực hai lạng.
Để mở đường, Diệp Kiều c.ắ.n răng gọi. May mắn là cô vẫn còn giữ hơn chục tệ tiền lẻ, nếu cũng dám tiêu.
Trương Thúy Thúy chút xót tiền và phiếu: “Ôi chao, Kiều Kiều , chúng đừng ăn nữa, căng tin ăn cơm niêu lớn chẳng thơm hơn ?”
Diệp Kiều giải thích:
“Mẹ, chúng đến để quảng bá tương ớt, tất nhiên tìm hiểu tình hình . Hơn nữa, thái độ phục vụ , gọi món mà trực tiếp quảng bá, căn bản sẽ thèm để ý đến .”
Nhân viên phục vụ của quán ăn quốc doanh đều là "bát cơm sắt", phục vụ ở tiền sảnh vẻ mặt kiêu ngạo.
Đồ ăn bạn thích thì mua, thích thì thôi, khung cảnh thịnh vượng "khách hàng là thượng đế" như kinh tế thị trường đời .
Trương Thúy Thúy quán ưa thái độ của nhân viên phục vụ, thấy Diệp Kiều , liền nén giận.
Đợi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên đủ cho họ, bà liền vội vàng mở lời hỏi.
“Ê, cô bé, chúng hỏi thăm cô chuyện .”
“Chuyện gì?” Cô phục vụ mặc áo sơ mi De l’or nghiêng đầu sang một bên, giọng điệu hờ hững trả lời.
Trương Thúy Thúy nghẹn , nổi nóng nhưng lo lắng đây là trong làng, đành cố nuốt cơn giận.
“ chỉ hỏi một chút, chỗ cô nhận tương ớt ? cho cô , tương ớt con dâu ngon lắm, đậu nành đó...”
“Không nhận!”
Không đợi Trương Thúy Thúy hết, cô phục vụ lạnh lùng ngắt lời, liếc xéo Trương Thúy Thúy và Diệp Kiều, vẻ mặt đầy khinh thường.
“Quán ăn chúng mua hàng đều quy định, đồ vật của xưởng thủ công nhỏ như của các , chúng cần.”
Cứ vài ngày chạy đến hỏi họ cần cái , cần cái , còn tưởng chỗ là nơi thu mua đồ phế thải!
“Chúng xưởng thủ công nhỏ, cái của chúng là kinh tế tập thể nông thôn!”
Nghe Diệp Kiều nhiều, Trương Thúy Thúy cũng nhớ từ , nghếch cổ lên một cách đường hoàng chính chính.
“Hơn nữa, Kiều Kiều nhà nấu ăn ngon lắm, ngon hơn cả đầu bếp của các cô.”
Cô phục vụ bĩu môi, định bỏ .
“Khoan !” Diệp Kiều ngờ cô phục vụ cho họ hết lời, vội vàng lên tiếng.
Cô lấy giấy chứng nhận mà hôm qua nhờ trưởng thôn cấp riêng, giấy chứng nhận : 【Tương ớt đậu nành xuất xứ từ: tài sản tập thể thuộc sở hữu của thể dân thôn Hạ Hà】, còn đóng dấu của thôn.
Giấy chứng nhận cũng là sợ Diệp Kiều và chồng tố cáo “buôn bán riêng” ở bên ngoài.
Lúc vặn thể lấy dùng.
“Chúng đến từ thôn Hạ Hà, sản phẩm cũng là tài sản tập thể. Mọi trong làng chúng nông vất vả, chỉ thêm một con đường mưu sinh, thêm một miếng cơm, cô xem thể cho gặp quản lý của các cô ?”
Cô phục vụ thấy Diệp Kiều chuyện kiêu ngạo tự ti, sắc mặt dịu .
Hơn nữa bây giờ cuộc sống của chung đều dễ dàng, mặc dù cô "bát cơm sắt", nhưng dù cũng xuất là lao động, nên đối với lời của Diệp Kiều sự đồng cảm.
“Nói thật với các nhé, chỗ chúng chuyên trách mảng mua hàng , thế lực phía , đừng là các giấy chứng nhận, ngay cả trưởng thôn các đích đến, cũng thể .”
Diệp Kiều nhíu mày, quán ăn quốc doanh mua hàng chuyên trách là chuyện bình thường, nhưng để chút khe hở nào là điều cô ngờ tới.