Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 166
Cập nhật lúc: 2025-11-12 07:15:47
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4foQCmVxwp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
166. Lựa chọn
Hiếm khi hôm nay bạn Lục Minh Châu ngủ với ông bà, trong phòng chỉ hai họ, nếu nhân cơ hội tận hưởng một chút, Diệp Kiều cảm thấy với chính .
Kể từ khi bé Lục Minh Châu đời, đời sống chăn gối của cô và Lục Thừa trở thành phim câm.
Lục Thừa ôm cô, cúi đầu hôn lên trán cô.
Diệp Kiều cũng hề kém cạnh hôn đáp .
Hai quấn quýt qua , vẫn mang theo sự nồng nhiệt như thuở ban đầu của tình yêu.
Ánh mắt Lục Thừa dịu dàng, cúi đầu khóa môi cô, cùng cô nhảy múa (trong tình yêu).
Đang tiến đến thời khắc quan trọng nhất, cửa phòng gõ.
"Bố ơi, ơi, Châu Châu về ạ! Mở cửa nhanh lên."
Cơ thể Diệp Kiều run lên, cô hất đàn ông đang đè lên , đẩy .
"Mau mở cửa."
Lục Thừa bất mãn cúi đầu: "Trong lòng em, cuối cùng ?"
Diệp Kiều ngây một chút, thấy uất ức vô cùng, cô buồn dùng hai tay ôm lấy má , hôn mạnh hai cái.
"Nói bậy! Anh là quan trọng nhất trong lòng em."
"Vậy mà lúc em vẫn thể đẩy ." Lục Thừa cúi đầu.
Diệp Kiều theo ánh mắt , mặt cô đỏ bừng ngay lập tức, giọng cũng trở nên lắp bắp.
"Em... em cũng mà."
"Ha." Lục Thừa rõ ý tứ, "Xem chúng cần nhanh chóng chuyển về thành phố thôi."
Ngày mai thúc giục đội xây dựng! Bảo họ nhất định đẩy nhanh tiến độ hơn nữa!
Bé Lục Minh Châu gõ cửa một lúc lâu, thấy tiếng động trong phòng, nghi hoặc thôi.
Trương Thúy Thúy khoác áo ở cửa phòng cô bé, thấy vợ chồng con trai út mãi mở cửa, trong lòng cũng hiểu rõ, bà vẫy tay gọi cháu gái.
"Châu Châu , bố con hôm nay mệt quá, chắc là ngủ . Con mau đây với bà , chúng ngủ tiếp."
Lúc Diệp Kiều và Lục Thừa về nhà tối nay, con gái ngủ , đây là ngủ nửa đêm đột nhiên nhớ bố .
Lục Minh Châu nghiêng đầu, nghi ngờ, rõ ràng lúc nãy cô bé thấy tiếng bố chuyện mà. Bọn họ ngủ quên luôn ?
"Châu Châu, mau qua đây . Ngoài trời lạnh, chăn với bà."
Trương Thúy Thúy thấy cô bé cứ yên, liền bước về phía đó, gọi.
Lục Minh Châu bĩu môi, ấm ức: "Vậy thôi ạ."
Đợi cho âm thanh bên ngoài im lặng, Diệp Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thừa nắm lấy tay cô, đắp chăn cho cả hai, đè lên.
"Bây giờ thể tiếp tục chứ?"
"Ừm..." Diệp Kiều cựa quậy , mặt đỏ, nhưng đôi tay thành thật vòng qua cổ Lục Thừa, ngẩng đầu hôn . "Tối nay em là của ."
Mắt Lục Thừa nheo , d.ụ.c vọng lan tỏa: "Mỗi tối em đều là của ."
Trong bóng tối, tiếng rên rỉ của hai đứt quãng vang lên, âm thanh lớn, kiểm soát trong phòng, sự cố ý kiềm chế mang đến một khoái cảm phi thường.
Ngày hôm , Diệp Kiều vệ sinh cá nhân xong xuôi thì sang phòng chồng đón con gái.
Lục Minh Châu mơ màng dụi mắt, thấy liền nũng nịu ôm, dáng vẻ đáng yêu ôm ấp khiến cô bé quên hẳn sự ấm ức tối qua.
Diệp Kiều nhận trọn bộ sách ngay lập tức, liền mang đến cho các thanh niên tri thức (thanh niên xung phong).
Những năm , Vu Văn Hiên trở thành thực quyền trong nhà máy thực phẩm làng Hạ Hà, giữ chức Phó Giám đốc, đối với kỳ thi đại học, sự mong của cao lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-166.html.]
Ở nhà máy, mức lương hàng tháng của đủ cho cuộc sống, cộng thêm khoản chia lợi nhuận hàng năm, thể Vu Văn Hiên giàu .
Mấy loại tương ớt với hương vị khác mà nhà máy thực phẩm phát triển bán khắp cả nước, hiện tại lượng công nhân nhà máy cũng đạt đến 500 , sớm là một tấm biển hiệu sống của thành phố Bắc Hà.
Mặc dù địa chỉ nhà máy thực phẩm đặt tại làng Hạ Hà, nhưng địa vị của nó là một trong những nơi đầu của thành phố Bắc Hà, lượng ngoại hối kiếm hàng năm thể xếp top 10 của tỉnh.
Dù , thời đại nhà máy nào thể bán sản phẩm quốc tế.
Nói nhà máy thực phẩm làng Hạ Hà là báu vật của thành phố Bắc Hà là khiêm tốn .
Những thanh niên tri thức khác đến cùng đợt với Diệp Kiều cũng bám rễ ở làng Hạ Hà, những năm nay, nhà máy thực phẩm và nhà máy may mặc đều mang cho họ nhiều thu nhập. Họ đều cảm thấy dù thi đỗ đại học, phân công công việc, cũng chắc thoải mái như ở làng Hạ Hà.
Vì , ở làng Hạ Hà, chỉ những thanh niên tri thức đến trong hai năm gần đây là tích cực nhất. Họ hưởng lợi ích đợt đầu, thích nghi với cuộc sống ở làng, là những khao khát rời nhất.
Vu Văn Hiên quan tâm hơn đến những chuyện khác.
"Kiều Kiều, kỳ thi đại học mở , liệu thị trường mở cửa theo ?"
Diệp Kiều trong văn phòng giám đốc, ngạc nhiên vì thể nghĩ đến điều , ánh mắt tán thưởng gật đầu.
" . Kỳ thi đại học chính là để dự trữ nhân tài cho kinh tế thị trường ."
"Vậy kế hoạch tiếp theo của nhà máy thực phẩm chúng là gì?"
Vu Văn Hiên đến đối diện cô, xuống.
"Thị trường một khi mở cửa, tương ớt của chúng chắc chắn sẽ đối mặt với cú sốc thị trường mạnh mẽ."
Trước khi thị trường mở cửa, các nhà máy ở mỗi tỉnh thành đều sự bảo hộ địa phương, định thu nhập.
Diệp Kiều đặt cây bút máy trong tay xuống, : "Anh lo lắng sản phẩm của chúng chịu tác động của thị trường?"
Vu Văn Hiên chút do dự gật đầu.
Diệp Kiều tiếp lời: "Ý tưởng của em ngược với . Sau khi thị trường mở cửa, doanh của chúng nhất định sẽ tăng trưởng theo cấp nhân. Anh nước bây giờ bao nhiêu dân ? Với thị trường tương lai rộng lớn như , tương ớt của chúng giá rẻ, hương vị ngon, gì mà sợ?"
" mà..."
Diệp Kiều tiếp lời: " tương ớt của chúng độ nhận diện quá thấp? Vậy thì quảng cáo thôi. Trong bản kế hoạch em đang phần quảng cáo đó, xem ."
Diệp Kiều đưa bản kế hoạch mới thành cho .
Vu Văn Hiên xong, tim đập loạn nhịp, kinh ngạc Diệp Kiều.
"Mỗi năm một triệu tệ tiền quảng cáo?!"
"Yên tâm , chúng sẽ lỗ ."
Diệp Kiều giải thích chi tiết cho , Vu Văn Hiên lúc mới bán tín bán nghi gật đầu, đó sang chuyện khác.
"Kiều Kiều, kỳ thi đại học thật sự sắp khôi phục ? Anh cứ cảm thấy như đang mơ ..."
"Em cũng dám chắc chắn trăm phần trăm, nhưng khả năng cao là ."
Diệp Kiều : "Hơn nữa, Văn Hiên, em khuyên mấy tháng tranh thủ thời gian xem sách, đừng bỏ lỡ kỳ thi đại học."
"Anh á?" Vu Văn Hiên do dự, "Nếu tham gia kỳ thi đại học, chức Phó Giám đốc thì ?"
Vu Văn Hiên khá tự tin bản , tham gia kỳ thi đại học nhất định sẽ đỗ.
Thật lòng mà , tham gia kỳ thi đại học, nhưng sợ mất chức vụ ở nhà máy.
"Sợ gì chứ? Em cho tạm nghỉ việc lương là mà." Diệp Kiều bình tĩnh , thả thêm một quả b.o.m tấn. "Hơn nữa em định từ chức Giám đốc , em sẽ dốc tâm lực chuẩn cho kỳ thi đại học."
Vu Văn Hiên kinh ngạc mở to mắt: "Cái gì?! Em từ chức?"
"Ừm."
"Công việc như , tại em từ chức? Em bây giờ bao nhiêu nhà máy thực phẩm của chúng ? Đầu năm nay tuyển dụng công khai, còn trong thành phố đặc biệt chạy đến tham gia thi cử nữa đấy."
Vu Văn Hiên thực sự thể hiểu nổi.