Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 186
Cập nhật lúc: 2025-11-12 09:38:54
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5Akgnlo252
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
186. Ngập tràn sắc tình
Lục Thừa giường, lười biếng , nghiêng , một tay gối đầu, đôi mắt đầy ý cô vợ của .
“Hiếm khi thấy em trang điểm.”
Diệp Giao cúi sát gương trang điểm, lấy khăn giấy sạch cẩn thận lau khóe môi, mắt khẽ liếc về phía .
“Hôm nay gặp khách nước ngoài, em thể để mất mặt .”
“Ừ ừ ừ.” Lục Thừa vẻ quyến rũ c.h.ế.t của cô cho tê dại cả , chỉ gật đầu phụ họa.
Diệp Giao cuối cùng cũng trang điểm xong, dựa một chút, tháo dây buộc tóc. Mái tóc đen nhánh tuột xuống dọc theo cổ cô, vắt ngang bờ vai thon thả, tăng thêm ba phần quyến rũ.
“Đẹp ?”
Cô nghiêng , duyên đàn ông giường.
Lục Thừa ngẩn gật đầu: “Đẹp.”
“Hừ.” Diệp Giao đến cong cả mắt, vươn tay chấm lên khóe môi Lục Thừa. “Cho cái tội nãy lén tấn công em, miệng dính son kìa.”
Vừa , cô vẫn cầm miếng khăn giấy dùng một góc để lau cho .
Khăn giấy sạch chạm môi Lục Thừa.
Lực tay của cô nhẹ.
Ánh mắt Lục Thừa dần trở nên sâu thẳm, há miệng, c.ắ.n lấy đầu ngón tay Diệp Giao.
Khẽ dùng răng nghiền nhẹ, dùng đầu lưỡi chạm .
Rõ ràng cách một lớp khăn giấy mỏng, nhưng Diệp Giao cảm thấy như chạm thật sự, cúi đầu thẳng mắt .
Tóc đàn ông ngủ dậy vẫn còn rối, tóc mái rũ xuống che trán, nhưng đôi mắt lộ đặc biệt đen láy, lúc chứa đựng sự dịu dàng và quyến luyến hề che giấu. Nhìn xuống chút nữa thể thấy đầu lưỡi đỏ của .
Ngập tràn sắc tình!
Mặt Diệp Giao đỏ bừng, nóng ran, phấn nền suýt chút nữa che sự ngượng ngùng của cô.
“Em em em, em ngay đây! Không thể trễ !”
Diệp Giao nhanh chóng rút tay về, vứt khăn giấy thùng rác, dậy quần áo, chỉ là bước chân cô vẻ loạn, bóng dáng cũng luống cuống.
“Ai…”
Lục Thừa ngả , thẳng giường, mắt di chuyển theo bóng dáng cô.
Hối tiếc nghĩ: Giá như sáng nay Giao Giao việc bắt buộc ngoài thì .
“Em chậm thôi, đừng vội. Hay lái xe đưa em ?”
Diệp Giao đang mặc nội y, thò khỏi phòng đồ: “Không ! Châu Châu ở nhà một , em yên tâm.”
Nhà họ quá nhiều đồ điện, đặc biệt trong bếp còn bình gas, trẻ con sự tò mò mãnh liệt với thứ, nhỡ xảy chuyện gì, hối hận kịp.
Cho nên, Diệp Giao tuyệt đối cho phép con gái ở nhà một .
“Được .”
Lục Thừa làn da trắng nõn mịn màng cô lộ , khóe miệng nhếch lên, mắt thấy dễ chịu, như thể đang ăn kem .
Diệp Giao đàn ông nhà đang nghĩ lung tung gì, cô xong quần áo, chọn một đôi giày cao ba phân mang .
Không hôm nay bộ bao nhiêu, vẫn ưu tiên sự thoải mái là chính.
Trang phục hôm nay cô mặc cũng theo phong cách tri thức.
Áo sơ mi trắng viền lá sen, phối cùng quần tây đen, khoác ngoài là một chiếc áo khoác .
Tất nhiên, cô chắc chắn quên mặc áo giữ nhiệt bên trong áo sơ mi.
Phong độ quan trọng, nhưng giữ ấm còn quan trọng hơn.
“Em đây!”
“Đi chậm thôi!”
Lục Thừa đưa cô đến cửa, tựa cửa dặn dò.
Diệp Giao ký hiệu “OK” với , tươi xa dần.
Đi vài chục mét, Diệp Giao lên xe buýt, khu vực của họ là khu nhà máy, là trạm khởi hành của xe buýt nên còn chỗ . Khi xe trung tâm thành phố Bắc Hà, càng lúc càng đông, càng lúc càng chật chội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-186.html.]
Nhìn dòng nhộn nhịp, Diệp Giao cảm thấy vui, dân là nền tảng của một thành phố, thể mang sự phát triển kinh tế.
Trong lúc miên man suy nghĩ, đến Tòa thị chính, Diệp Giao vội vàng xuống xe.
Người lính gác ở cổng Tòa thị chính xem thẻ căn cước của Diệp Giao cho cô .
Diệp Giao quen đường quen nẻo tòa nhà, gõ cửa phòng việc của Chủ nhiệm tầng một.
Kỷ Liên Minh mở cửa thấy cô thì : “Giám đốc Diệp, cô sẽ đến sớm mà! Nhanh nhanh nhanh, uống chén nóng .”
Cửa văn phòng mở rộng, Diệp Giao và Kỷ Liên Minh đối diện uống , trò chuyện vài câu, hơn mười phút , chạy từ bên ngoài.
“Chủ nhiệm, xe của khách nước ngoài đến cổng !”
Kỷ Liên Minh vội vàng đặt chén xuống, gọi Diệp Giao: “Đi! Chúng cổng đón.”
Hai chữ "cổng" đương nhiên cùng một ý nghĩa.
Xe đến cổng Tòa thị chính, cách tòa nhà chính vẫn còn vài chục mét, đợi xe vòng qua, Diệp Giao và Kỷ Liên Minh cũng đến nơi.
Diệp Giao hai chiếc xe đang tiến đến, khỏi tặc lưỡi.
Bentley!
Xem là một giàu .
Phải rằng hiện tại Santana ở trong nước hiếm, giá cả cũng cao ngất ngưởng, đối phương xuất hiện là chiếc xe cao cấp Bentley, thật sự lợi hại.
Kỷ Liên Minh đương nhiên cũng nhận xe, mắt sáng lên vài phần, vốn chỉ bậc thang đón, bây giờ bắt đầu xuống.
Không còn cách nào khác, Diệp Giao cũng xuống theo ông .
Chiếc xe từ từ dừng .
Kỷ Liên Minh vội vàng đến mở cửa xe.
“Hoan nghênh hoan nghênh! Ngài Ford, xin đại diện cho thể nhân dân thành phố Bắc Hà chào mừng ngài đến.”
Diệp Giao đầu ông một cái, thấy Chủ nhiệm Kỷ đến híp cả mắt.
Ford? Là Ford mà cô đang nghĩ đến ?
Diệp Giao thầm suy nghĩ.
Nếu thực sự là gia tộc Ford nổi tiếng thế giới, ông trùm ô tô phát minh dây chuyền sản xuất lắp ráp. Vậy việc lái một chiếc Bentley đối với họ mà , thực sự đáng gì.
Chỉ là, thành phố Bắc Hà của họ cái gì? Lại đáng giá để gia tộc Ford, quản đường xa vạn dặm đến đầu tư?
“Mr. Ji, hello.”
Tiếng Anh quen thuộc lọt tai, Diệp Giao khẽ bắt đầu công việc phiên dịch của .
Ngài Ford vẻ ngoài khá tuấn tú thấy tiếng đẻ quen thuộc, đầu ngạc nhiên Diệp Giao.
“Vị nữ sĩ là…?”
Kỷ Liên Minh giới thiệu: “Đây là đồng chí Diệp Giao, chúng đặc biệt mời đến, cô sẽ phụ trách công việc phiên dịch trong hai ngày tới.”
Diệp Giao tận tâm tận lực dịch lời của Chủ nhiệm Kỷ .
Ngài Ford ngẩn một chút, bật thành tiếng: “Rất vui gặp cô, Ms. Ye.”
“Xin chào, Mr. Ford.” Diệp Giao cũng lịch sự bắt tay với ông .
“Cô thật sự xinh .”
Ngài Ford , cúi đầu định hôn lên mu bàn tay Diệp Giao.
Diệp Giao kinh ngạc một thoáng, để lộ dấu vết đẩy tay xuống một chút, cho ông hôn , tự nhiên thu tay về.
Động tác của Ngài Ford cứng đờ một giây, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên, chuyện xã giao với Kỷ Liên Minh.
“Thực đến, còn mang theo bốn sinh viên của Đại học Thâm Thành. Họ là sinh viên khoa Ngoại ngữ, tiếng Anh cũng , mời họ phiên dịch tạm thời.”
Nói , ông nghiêng , hướng ánh mắt về phía bốn sinh viên trẻ lưng .
Họ gồm hai nam hai nữ, đều mặc đồ giản dị, mặt mang nụ nhẹ nhàng.
“Nếu Ms. Ye bận tâm, lát nữa trong buổi chuyện, bốn sinh viên của chúng cũng sẽ tham gia hàng ngũ phiên dịch.”
Ford .
Diệp Giao khẽ gật đầu: “Không vấn đề gì.”
Phiên dịch đồng thời vốn là công việc mệt mỏi, chia sẻ đương nhiên hơn, cô cũng thể đỡ vất vả hơn nhiều.