Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-11-11 03:20:41
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21. Thư của Lục Thừa
Mấy thanh niên trí thức , vẻ mặt khác , cuối cùng Vu Văn Hiên lên tiếng.
“Tôn Oánh Oánh cô bệnh , từ hôm qua bắt đầu tiêu chảy liên tục, cả yếu ớt đến mức thể dậy nổi.”
Diệp Kiều khẽ nhíu mày, lướt mắt lộ vẻ gì những thanh niên trí thức mặt.
“Vậy thì tiếc thật. Cô đỡ hơn chút nào ? Có cần khám bác sĩ ?”
Lời cô dứt, Tôn Oánh Oánh đột nhiên xuất hiện.
Tôn Oánh Oánh mặt tái mét, cả vô lực vịn tường tới.
“Cơm tối hôm qua vấn đề!”
Diệp Kiều Tôn Oánh Oánh vẻ mặt đau khổ lo lắng, sang những thanh niên trí thức với sắc mặt khác . Dưới mí mắt cô mà vẫn dám chuyện như , cô lạnh một tiếng.
“ nhà máy dựa bản lĩnh thật, chứ bản lĩnh kiểu .”
“Chúng gì hết!”
Lời của Diệp Kiều , các thanh niên trí thức lập tức giải thích.
Mặc dù họ cũng cảm thấy chuyện Tôn Oánh Oánh đau bụng kỳ lạ, xảy ngay ngày trưởng thôn thông báo phỏng vấn kế toán, nhưng mấy họ ở cùng lâu như , tình cảm cách mạng , ai sẽ chuyện chứ.
“Đồng chí Tôn, cô xuống .” Diệp Kiều hiệu cho Lưu Học Siêu bên cạnh.
Lưu Học Siêu vội vàng mang đến một chiếc ghế.
Tôn Oánh Oánh xuống, tựa cây cột lớn trong đại sảnh. Cô thở dốc, lấy từ trong túi một tờ giấy.
“Đây là giấy chứng nhận lấy ở trạm y tế sáng nay, bác sĩ như là do ăn hạt croton (ba đậu). Tối qua là ai nấu cơm?”
Các thanh niên trí thức nấu cơm chung, đó tự lấy phần cơm của .
Vu Văn Hiên chủ động bước , nghiêm túc : “Tối qua là nấu cơm, nhưng sẽ loại chuyện .”
Tôn Oánh Oánh vô cùng phẫn nộ: “Anh thì ? Nếu gì hết, tại thành thế !”
“ sẽ loại chuyện là sẽ .”
Diệp Kiều bên cạnh quan sát biểu cảm của .
Những dự thi khác lượt rời , Lưu Học Siêu cũng đóng cửa lớn của nhà thờ tổ .
Diệp Kiều thấy biểu cảm của những khác là quan tâm hoặc nghi hoặc, chỉ vẻ mặt của Chu Quảng Phát là lấp lóe vài phần né tránh.
Diệp Kiều hiểu rõ trong lòng, tự nhắc nhở tránh xa Chu Quảng Phát một chút.
hiện tại chứng cứ, cô cũng thể gì.
Thấy bên cạnh vẫn còn mấy bài thi, Diệp Kiều .
“Mặc dù kỳ thi của chúng kết thúc, nhưng cô cũng coi như là kịp đến. Hay là, bây giờ cô thi thử một chút xem?”
Nghe lời của Diệp Kiều, những thanh niên trí thức khác đều chút vui.
Tự dưng họ thêm một đối thủ cạnh tranh, hơn nữa chừng Tôn Oánh Oánh xem đề thi và tra cứu đáp án .
“Như công bằng. Đề thi công bố hai tiếng , lỡ Tôn Oánh Oánh đáp án thì .” Chu Quảng Phát nghển cổ lên, cho Tôn Oánh Oánh một chút cơ hội nào.
“Anh!” Tôn Oánh Oánh lập tức đập bàn giận dữ: “ lấy đề thi ở ?! vẫn luôn ở trạm y tế.”
Chu Quảng Phát dám cô, chỉ ngoảnh mặt , lẩm bẩm trong miệng.
“Làm chúng cô dối …”
Cái tên Chu Quảng Phát thật đáng ghét, Diệp Kiều trong lòng khó chịu, môi mím chặt.
“Được! Nếu như , sẽ đề thi tạm thời.”
Vì kỳ thi , Diệp Kiều hồi tưởng vô đề thi, năm đó cô thi CPA đều dựa việc luyện đề, liên tục luyện đề, các dạng đề thuộc lòng.
Cô lật ngược bài thi , cầm bút “xoẹt xoẹt xoẹt”, ánh mắt kinh ngạc của , cô dành mười phút 4 câu hỏi lớn.
Đưa bài thi cho Tôn Oánh Oánh.
“Đồng chí Tôn, cô . Cô một giờ. Nếu cô thể giải bốn câu hỏi , sẽ ưu tiên tuyển dụng cô.”
Nói đến đây, Diệp Kiều dừng một chút, quanh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-21.html.]
“Bốn câu hỏi giao cho Đồng chí Tôn khó hơn nhiều so với đề thi đây của , nếu , cũng thể thử. Nếu đúng hết, cũng ưu tiên tuyển dụng.”
Có thanh niên trí thức lòng tự trọng cao tiến xem đề, mắt hoa mày chóng bỏ .
Chu Quảng Phát cam lòng tụt phía , những câu hỏi “quen thuộc với nhưng quen thuộc với chúng” ở , cũng vẻ mặt khó coi rời .
Tôn Oánh Oánh vẻ mặt vui vẻ cầm bút lên, cúi đầu lia lịa.
Diệp Kiều giám sát bên cạnh, tiện thể chấm những bài thi đó. Thỉnh thoảng cô một cái, khá hài lòng, xem Tôn Oánh Oánh thật sự bản lĩnh, đó cũng khoác.
Một giờ , Tôn Oánh Oánh kéo lê thể mệt mỏi xong bài thi, Diệp Kiều dừng bút trong tay .
“Được , về . Đợi chấm xong tất cả bài thi, sẽ nhờ Trưởng thôn thông báo kết quả cuối cùng cho .”
Thu hết tất cả bài thi, Diệp Kiều những thanh niên trí thức vẫn chịu rời , cũng lười quản chuyện mâu thuẫn giữa họ, ôm bài thi .
Lưu Học Siêu vội vàng đuổi theo sư phụ : “Sư phụ, để con cầm bài thi giúp !”
“Được!” Diệp Kiều cũng khách sáo, vốn dĩ ngành đầu bếp là sư đồ truyền thừa, việc tử là chuyện bình thường.
Lưu Học Siêu đưa Diệp Kiều đến tận cửa nhà họ Lục, đó mới chào tạm biệt.
“Kiều Kiều , đang đợi con đấy, Lục Thừa nó gửi thư về !”
Vừa bước cửa, Diệp Kiều thấy giọng của chồng.
Lục Thừa về phía Nam 22 ngày !
Diệp Kiều vẫn luôn ghi nhớ ngày tháng.
Cô ngây một lát, mới vẻ mặt kinh ngạc nhận lấy bức thư mà Trương Thúy Thúy đưa cho.
Trên thư dòng chữ “Gửi Diệp Kiều”.
Diệp Kiều nét chữ ngay ngắn, nghiêm túc của Lục Thừa, mặt nở một nụ nhàn nhạt.
Cái tên cuối cùng cũng nhớ gửi thư về , cô suýt nữa quên mất chồng trông như thế nào !
Mặc dù nghĩ như , nhưng Diệp Kiều vẫn ngay lập tức nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Lục Thừa, ôi chao, đó là vẻ trai sánh ngang với Kim Thành Vũ, tựa như Cổ Thiên Lạc mà~
【Đồng chí Kiều Kiều, chào buổi sáng.】
Đây là kiểu mở đầu gì …
Diệp Kiều nên lời.
【Anh đến Thâm Thành, ở cùng A Triệu và Đại Ngưu gần Thành phố Điện tử. Thâm Thành thật sự lớn, phồn hoa, nếu cơ hội, nhất định đưa em đến xem.】
Hừ, may mà vẫn còn nhớ đến .
Diệp Kiều cầm thư, tìm một chiếc ghế trong sân xuống.
Thời tiết ở thôn Hạ Hà , ánh nắng chiếu sân như lấp lánh ánh vàng.
Cô nghiêng , mép thư chạm ánh nắng, những dòng chữ ngay ngắn, giống như học sinh tiểu học của Lục Thừa bỗng trở nên sống động hơn.
Ôi, Diệp Kiều suýt quên mất, trình độ học vấn của chồng cô chỉ là tiểu học mà thôi.
Thấy cô chăm chú, Trương Thúy Thúy vốn còn nóng lòng cô thư cho liền rời , cứ để con dâu và con trai tình cảm với , bà hái vài quả dưa chuột ngoài vườn rau.
Trong thư ghi chi tiết tình hình gần đây của Lục Thừa và hai em ở Thâm Thành, và đề cập rằng khi tìm hiểu tình hình ngành công nghiệp điện tử ở Thâm Thành, cảm thấy nhiều triển vọng, nên quyết định ở học hỏi thêm, thể sẽ về muộn hơn một chút.
Cuối thư còn thêm một câu——
【Nhớ em】
Sau khi thư, Diệp Kiều lo lắng Lục Thừa sẽ thất bại, nhưng khi thấy hai chữ “Nhớ em”, trong lòng cô cũng khỏi nhớ .
Sau đó, Diệp Kiều giấu kỹ bức thư, khi Trương Thúy Thúy hỏi, cô với họ: “Lục Thừa công nhân tạm thời ở thành phố Bắc Hà , lãnh đạo thưởng thức, cho nên tạm thời về nhà.”
Để bù đắp cho sự thiếu sót , Diệp Kiều lấy mười tệ từ hộp tiền của , đó là tiền lương nửa tháng của Lục Thừa.
Trương Thúy Thúy vui vẻ nhận tiền, cảm thán thôi: “Lương ở thành phố lớn quả nhiên cao, nửa tháng mà một tờ Đại Đoàn Kết (tiền 10 tệ).”
Nằm giường, Diệp Kiều trằn trọc, nghiêng trống bên cạnh.
Đáng lẽ Lục Thừa ở đây…
Còn Lục Thừa lúc đang ở trong căn phòng nhỏ tồi tàn ở Thâm Thành cùng Trương Triệu và Đại Ngưu bàn bạc chuyện tiếp theo.
“Mặc dù mấy ngày nay chúng gặp khó khăn, nhưng Thành phố Điện tử nhiều thương gia, ngày mai chúng tiếp tục hỏi.”