Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 213
Cập nhật lúc: 2025-11-12 17:55:59
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 213: Anh cũng đói ?
Trương Thúy Thúy và Lục Kiến Quốc thực sự quyết định Kinh Thành cùng Diệp Kiều, mùng hai Tết Nguyên đán bắt đầu thu xếp hành lý.
Diệp Kiều vốn định hành động nhanh như , thấy chồng tích cực như thế, cô cũng kìm sự sốt ruột.
Lục Thừa bước phòng thấy vợ đang dồn cả lên cái túi dệt, vội vàng vứt đồ tay xuống, chạy tới giúp đỡ.
“Kiều Kiều, em đợi về ?”
Diệp Kiều mệt đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi, ngượng nghịu: “Em thấy bố bên sắp dọn trống , nên cũng thu xếp một chút.”
Lần chuyển nhà đến Kinh Thành , khả năng sẽ định cư luôn ở đó, trong thời gian ngắn sẽ về thôn, nên đồ đạc cần mang theo đương nhiên là nhiều.
“Phòng bố gần trống ?”
Lục Thừa kinh ngạc nhướng mày.
“Ừm. Anh giúp em giữ chặt cái túi, em kéo khóa .” Diệp Kiều đưa tay vỗ vỗ vai rộng của , dặn dò.
Lục Thừa ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Có Lục Thừa giúp đỡ, quá trình đóng gói hành lý của Diệp Kiều lập tức trở nên thuận lợi, cô thu xếp xong quần áo bốn mùa của cả nhà.
Quần áo của gia đình ba đa phần đều do Diệp Kiều tự tay may, cô nỡ vứt .
Mất cả buổi chiều, chiếc tủ năm ngăn cuối cùng cũng trống rỗng.
Diệp Kiều lau mồ hôi, phịch xuống ghế.
Lục Thừa dở dở : “Những thứ đều thể mua ở Kinh Thành mà.”
“Không , đây đều là công sức em may từng mũi kim sợi chỉ, bên ngoài mua .” Diệp Kiều bĩu môi, “Vé xe lửa của mua xong ?”
“Mua xong .” Lục Thừa lấy vé xe lửa trong túi , “Anh nhờ quen mua vé giường , từ chỗ đến Kinh Thành xe lửa một ngày một đêm, vé giường , lúc đó chúng đều thể ngủ .”
Diệp Kiều nhận vé xem qua, cất chúng túi xách của , lúc đó cô sẽ mang theo chiếc túi lên xe lửa.
“Anh mua vé ngày 25, đến Kinh Thành chúng còn thể nghỉ ngơi vài ngày.”
“Ừm, lúc đó chúng đưa bố dạo Kinh Thành.”
Diệp Kiều cũng hào hứng, cô từng thấy thủ đô của thời đại , cảm giác Bắc Bình hơn .
Dù cư dân mạng đời cũng thường : Tuyết rơi , Bắc Kinh sẽ trở thành Bắc Bình.
Tin tức Lục Kiến Quốc và Trương Thúy Thúy sẽ Kinh Thành công bố rộng rãi, họ gây xôn xao, định âm thầm rời , cả thôn Hạ Hà lẽ chỉ trưởng thôn Lưu Thiên Hà dự định của họ.
Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày 25 tháng 2.
Lục Thừa mượn một chiếc xe, tự lái chiếc Jeep thứ nhất, Lục Kiện lái chiếc thứ hai, theo .
Người nhà họ nhiều, hành lý cũng ít, một chiếc xe chở hết.
Đến ga xe lửa thành phố Bắc Hà.
Họ tìm dịch vụ ký gửi , gửi những kiện hành lý lớn của cả đoàn khoang hàng, chỉ mang theo hành lý xách tay và đồ ăn xe lửa.
“Bố , đến Kinh Thành hai tự chăm sóc bản . Nhớ chúng con thì cứ về bất cứ lúc nào.”
Lục Kiện ban đầu cảm thấy gì, thấy bố qua cổng kiểm soát, lập tức nảy sinh tình cảm chia ly, tựa lan can họ với ánh mắt thèm thuồng, hốc mắt đỏ hoe.
Trương Thúy Thúy thấy , bĩu môi khinh miệt.
“Thôi nào thôi nào, mấy chục tuổi đầu , chững chạc chút . Tao với bố mày chỉ Kinh Thành thôi, chứ là cái gì … lóc cái gì.”
Viên Hiểu Quyên bên cạnh cũng đỏ mắt: “Bố , chúng con xa bố mà.”
Lục Kiến Quốc ha ha, tâm trạng .
“Không , thằng ba chúng nó sẽ chăm sóc cho bọn . Thằng hai, con dâu hai, hai đứa ở nhà yên tâm là , đừng lo cho bọn .”
$$Kính coong, chuyến tàu K1111 từ thành phố Gia Kinh Thành, ghé qua thành phố Bắc Hà bắt đầu kiểm tra vé, xin mời hành khách lượt xếp hàng kiểm tra vé.$$
Mấy đang quyến luyến rời, thì tiếng phát thanh của nhà ga vang lên.
Trương Thúy Thúy đầu xe lửa như bỏng, nhảy dựng lên khỏi chỗ , cúi lấy hành lý.
“Nhanh nhanh nhanh! Ông nhà, chúng mau xếp hàng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-213.html.]
Lục Kiến Quốc bà kéo một cái, cũng vội vàng xách đồ lên.
Diệp Kiều xách túi, Lục Thừa bế con gái, hai thong thả theo hai ông bà.
Lúc xếp hàng kiểm tra vé, Diệp Kiều vẫy tay chào vợ chồng Lục Kiện.
“Anh hai, chị hai, hai về sớm nhé, lái xe đường cẩn thận.”
Lục Kiện và Viên Hiểu Quyên đều lái xe, hai chiếc xe vặn thể lái về nhà cùng lúc, mấy năm tới, chiếc Jeep của Diệp Kiều và Lục Thừa cũng sẽ do họ lái.
Châu Châu vai bố, cũng bắt chước động tác của vẫy tay chào hai .
“Chú hai, thím hai, tạm biệt.”
Viên Hiểu Quyên lau khóe mắt, mỉm với Châu Châu: “Châu Châu tạm biệt.”
Họ vé giường nên cần chen chúc với khác, thuận lợi lên tàu.
Vé của cả nhà liền kề , giường cứng sáu giường trong một khoang, họ chiếm trọn một hàng và giường giữa của hàng đối diện.
Khi họ đến, hai ở giường đối diện.
“Các chị là một gia đình ?”
Người đàn ông tóc điểm bạc ở phía ngoài hỏi .
“ , hai là vợ chồng ?”
Trương Thúy Thúy xuống, ha ha trả lời.
Diệp Kiều bên cạnh bà, giữ nụ , mở lời.
Người đàn ông liếc phụ nữ bên cạnh, lắc đầu: “Không , chúng là thanh niên trí thức cùng một thôn, tiện đường nên cùng .”
Người phụ nữ bên cạnh ông cũng ngoài ba mươi tuổi, tay ôm phích giữ nhiệt, mu bàn tay nhiều nếp nhăn dày và thô ráp, nhưng khuôn mặt khá , khi dịu dàng, giọng cũng mang sự mềm mại của miền Nam.
Diệp Kiều đoán cô hẳn là đến từ miền Nam về nông thôn.
“Hai chúng đều đỗ đại học ở Kinh Thành.”
“Ồ?”
Nghe đến đây Trương Thúy Thúy liền hứng thú.
“Hai thi đậu trường nào?”
Người phụ nữ : “ là Đại học Kinh, là Đại học Công nghiệp.”
“Trùng hợp quá! Con dâu cũng thi đậu Đại học Kinh. Thật là duyên.” Trương Thúy Thúy mừng rỡ.
Diệp Kiều đưa tay với phụ nữ: “ là Diệp Kiều, khoa Ngoại ngữ Đại học Kinh.”
“Cô giỏi quá, thể thi khoa Ngoại ngữ, các cô còn vòng phỏng vấn ngôn ngữ bổ sung ?”
“Vâng. may mắn là phỏng vấn ngôn ngữ ảnh hưởng đến việc nhập học, sẽ sắp xếp khi báo danh.”
Diệp Kiều cũng xem điều trong phần hướng dẫn kèm theo phong bì thư báo nhập học, nhưng cô sợ, kiếp cô ở nước ngoài vài năm, tiếng Anh vấn đề, tiếng Pháp cũng thể .
Người phụ nữ chợt hiểu , gật đầu: “Thì là , cứ tưởng phỏng vấn đạt sẽ đ.á.n.h trượt. Nghĩ thôi thấy sợ, may mà thi Ngữ văn, phỏng vấn.”
Hai trò chuyện vài câu, trao đổi tên.
Người phụ nữ tên là Đặng Thi Thi, đàn ông tên là Lưu Hán, họ lên tàu ở thành phố Gia, phía Bắc hơn.
Bây giờ còn sớm, vài cùng trò chuyện thoải mái.
Diệp Kiều cảm thấy hai khá dễ gần, quen tình cờ nhất thiết thành bạn bè, chỉ cần trong chuyến một ngày một đêm sắp tới, thể chung sống hòa bình là .
“Mẹ ơi, Châu Châu đói .”
Châu Châu sờ bụng , thò đầu từ giường giữa.
Giường chỉ Diệp Kiều và Trương Thúy Thúy .
Lục Kiến Quốc dậy sớm, tự leo lên giường ngủ bù. Ông năm nay cũng mới ngoài năm mươi, quen việc đồng áng, cơ thể cường tráng, chỉ vài động tác leo lên , nhường hai vị trí giường giữa và giường cho Diệp Kiều và .
Lục Thừa thì ở giường giữa chơi với con gái.
Lúc Châu Châu thò đầu nũng với Diệp Kiều, cơ thể nhỏ bé của cô bé vòng một cánh tay khỏe mạnh, Lục Thừa bảo vệ kỹ.
Diệp Kiều ngước hai bố con, bốn mắt chạm , cả hai hẹn mà cùng nở nụ .
Cô nhướng mày hỏi Lục Thừa: “Anh cũng đói ?”