Xuyên Thư TN 70, Trở Thành Nguyên Phối Chết Sớm Của Người Giàu Nhất - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-11-11 03:41:08
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

37. Tiêu tiền! Tiêu tiền!

 

“Được!”

Diệp Kiều cũng chiều theo , thực cô cũng Lục Thừa đổi hình ảnh.

Mặc dù trong thời đại giản dị là một đức tính , nhưng cứ xám xịt mãi khiến Diệp Kiều, một phụ nữ thời thượng của thế kỷ hai mươi mốt, cảm thấy khó chịu.

Chỉ cần với khuôn mặt của Lục Thừa, khoác lên chiếc áo sơ mi trắng là trở thành nam thần học đường.

Hai dạo quanh khu quần áo, trang phục lập tức đổi .

Lục Thừa mặc một bộ đồ thường, tương tự như vest của đời , nhưng quần áo của thập niên bảy mươi dáng như vest, mặc bộ đồ điềm đạm phóng khoáng.

Diệp Kiều thì mặc váy liền màu be, giày da cao gót nhỏ.

Hai vui vẻ lên tầng hai, mà hề nhận hai vẫn luôn theo dõi họ từ xa.

“Dao Tổ, ? Cô gái đó lớn tuổi hơn chúng nhiều lắm! Nhìn cũng già nữa, bằng em ?!”

Tưởng Tử Ngọc khó chịu dậm chân, hai tay nắm chặt cánh tay bạn trai, miệng chu thể treo cả bình dầu.

“Ê ê ê, em đừng kéo, thấy họ nữa !”

Diệp Dao Tổ dẫn cô bạn gái nhỏ trốn học ngoài chơi, trong túi chỉ vài đồng tiền mà dám đưa đến trung tâm thương mại bách hóa. Vừa mới bước lâu thấy chị hai lẽ quê ư?!

Không đúng, cái đồ ăn hại Diệp Kiều chẳng về nông thôn thanh niên trí thức ? Làm thể xuất hiện ở trung tâm thương mại bách hóa thành phố Bắc Hà ?!

“Diệp Dao Tổ! Người bạn trai còn ! Lớn tuổi như , chừng kết hôn đấy! Anh còn nữa… nữa là chúng chia tay!”

“Đừng đừng đừng, nữa nữa! Tiểu Ngọc, em đừng giận.” Diệp Dao Tổ đầu , vội vàng an ủi Tưởng Tử Ngọc.

Hai bắt đầu đùa giỡn.

Chỉ là nội tâm Diệp Dao Tổ còn bình tĩnh như lúc đầu nữa.

Diệp Dao Tổ hiểu tại Diệp Kiều thể thành phố Bắc Hà, và tại ăn mặc còn lộng lẫy hơn cả , nhưng chắc chắn gặp chính là Diệp Kiều.

Diệp Dao Tổ càng nghĩ càng thấy .

“Tiểu Ngọc, đột nhiên nhớ chút việc cần , hôm nay chúng dạo chơi đến đây thôi nhé! Anh đưa em về nhà!”

Mặc kệ Tưởng Tử Ngọc tức giận thế nào, Diệp Dao Tổ quyết định, kéo cô thẳng.

 

Diệp Kiều và Lục Thừa một nữa đến khu điện máy tầng ba.

Thái độ của nhân viên bán hàng vẫn hơn là bao, nhưng ít nhất cũng dậy hỏi một câu.

“Phiếu công nghiệp của hai là phiếu thành phố phiếu quốc gia? Phiếu thành phố xếp hàng.”

Lục Thừa trực tiếp lấy chín nghìn tệ tiền mặt và một trăm năm mươi phiếu công nghiệp quốc gia.

“Xin , nãy rõ ràng, mua một cái, mua 30 cái.”

Nữ nhân viên bán hàng sững tại chỗ, tiền, phiếu công nghiệp sử dụng quốc, vô thức nuốt nước bọt.

Chín nghìn tệ?! Một xấp dày cộp!

Hộ vạn tệ là của hiếm, là sự tồn tại thể lên báo cấp quốc gia.

Đôi nam nữ mặt , tay là chín nghìn tệ, đích thị là hộ vạn tệ .

Ngay lập tức, ánh mắt của nhân viên bán hàng Lục Thừa và Diệp Kiều khác hẳn, chiếc áo len đang đan dở trong tay bây giờ cũng dám đan nữa.

“Xin , lượng quý khách mua quá nhiều, xin ý kiến quản lý.”

gọi “hai ” thành “quý khách”.

“Được.” Lục Thừa gật đầu tỏ vẻ thông cảm.

Một lát , một đàn ông trung niên bước nhanh đến, khách sáo.

“Chào hai vị, là quản lý trung tâm thương mại, họ Phương, hai vị cứ gọi là Tiểu Phương là .”

“Vừa nãy nhân viên bán hàng của chúng hai vị mua 30 máy may?”

“Chào quản lý Phương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thu-tn-70-tro-thanh-nguyen-phoi-chet-som-cua-nguoi-giau-nhat/chuong-37.html.]

Lục Thừa tiên lịch sự bắt tay đối phương, giới thiệu Diệp Kiều bên cạnh, cuối cùng mới .

, chúng dự định mua đủ 30 máy may một . Đây là tiền mặt và phiếu công nghiệp quốc gia chúng chuẩn , thể kiểm đếm.”

Quản lý Phương thấy Lục Thừa sảng khoái như , cũng theo.

“Tổng giám đốc Lục và cô Diệp quả là sảng khoái. Không dám tự mãn, xưởng của chúng thể là nơi duy nhất ở Bắc Hà thể cung cấp 30 máy may cùng một lúc.

Tuy nhiên, lượng máy may trưng bày ở đây hạn, hai vị thể cần cùng đến kho xem.”

Lục Thừa Diệp Kiều, dùng ánh mắt hỏi ý kiến cô.

Diệp Kiều khẽ gật đầu, : “Được. Thực 30 máy may do chúng mua riêng, chúng đại diện cho thôn Hạ Hà đến mua sắm.”

“Làng của hai vị đột nhiên mua nhiều máy may ?”

Quản lý Phương hỏi, bước chân dừng , tiếp tục dẫn hai về phía nhà kho phía .

“Xưởng may thành phố thành lập một chi nhánh tại làng chúng .”

“Tuyệt vời quá!” Quản lý Phương ngạc nhiên đ.á.n.h giá Diệp Kiều, “Làng của hai vị cách nào để tranh thủ ?”

Hiện tại việc đơn hàng của Xưởng May thành phố Bắc Hà bùng nổ là tin tức công khai, quản lý Phương và những thạo tin như họ chắc chắn từ lâu, cũng ai quan tâm, nhưng hầu hết đều tập trung việc khi nào xưởng may mở rộng tuyển dụng, từng ai nghĩ đến việc thể nhân danh tập thể nhận thầu các đơn hàng phụ trội của xưởng may.

Diệp Kiều khiêm tốn : “Chúng may mắn, gặp họ sẵn lòng thuê ngoài một phần công việc.”

“Ha ha ha ha, là may mắn, cũng là năng lực.”

Quản lý Phương những chuyện cơ mật như , Diệp Kiều chắc chắn sẽ dễ dàng cho , cũng truy hỏi đến cùng, chỉ khen một câu.

Trong lúc chuyện, ba đến khu nhà kho phía trung tâm thương mại.

Trung tâm bách hóa Bắc Thần quả nhiên là một trong những biểu tượng của thành phố Bắc Hà, chỉ ở trung tâm thành phố, mà các tiện ích kèm cũng thuộc hàng cao cấp.

Kho hàng của trung tâm thương mại chiếm diện tích rộng.

Quản lý Phương dặn dò quản lý kho khi đến, khi Diệp Kiều họ đến, 30 máy may chuyển đến cửa kho điện máy.

“Đồng chí Diệp, cô kiểm tra xem?”

Diệp Kiều tiến lên, đại khái xem qua bề ngoài của máy may.

“Trông vấn đề gì. Quản lý Phương, máy may của bên bảo hành ? Nếu chúng mang về vấn đề gì, bên chịu trách nhiệm sửa chữa ?”

“Bảo hành?”

Quản lý Phương ngẩn , ông từng thấy khái niệm .

Bây giờ những đến đây mua máy may đều là mang về lễ vật hoặc của hồi môn, họ thử mua, mua . Sau vấn đề gì cũng tự tìm sửa chữa, hoặc mang đến cửa hàng tìm thợ sửa, thực sự mấy đề cập đến khái niệm “bảo hành”.

quản lý Phương cũng ngốc, ông thể quản lý của trung tâm thương mại lớn nhất Bắc Hà, khái niệm đưa là ông hiểu.

“Trước đây chúng khái niệm bảo hành, nhưng vì hai vị mua 30 máy một , khi giao hàng chúng thể cử một thợ sửa chữa cùng để giúp điều chỉnh máy. Sau một tháng, nếu máy vấn đề gì, cũng thể gọi điện thoại cho chúng .”

Ông móc sổ và bút khỏi túi, nhanh điện thoại của cửa hàng lên đó, đưa cho Diệp Kiều.

“Đồng chí Diệp, cô thấy như ?”

Diệp Kiều nhận lấy tờ giấy cất , gật đầu: “Được.”

Sau đó, do Lục Thừa thương lượng, bên quản lý Phương thể sắp xếp xe giao hàng, nhưng chi phí vận chuyển do Lục Thừa họ chi trả.

Chín nghìn tệ cùng một xấp phiếu công nghiệp quốc gia thanh toán, một xe đầy máy may thuộc về họ.

“Chúng về thôi?” Diệp Kiều cùng xe về làng.

Lục Thừa kéo cô : “Kiều Kiều, lúc chúng kết hôn, quá nghèo, còn kịp chuẩn ‘ba món lớn, một tiếng kêu’ cho em.”

Diệp Kiều chọc , nguyên kết hôn với Lục Thừa vốn là vì giận dỗi, thời gian cưới xin của hai gấp, đừng là chuẩn ‘ba món lớn, một tiếng kêu’, ngay cả tiệc cưới cũng qua loa đại khái.

“Em cũng cần ‘ba món lớn, một tiếng kêu’ mà, em may vá. Sao? Anh em quần áo cho ?”

Cô dám , chỉ là xong, Lục Thừa dám mặc ?

Diệp Kiều lùi một bước, đ.á.n.h giá Lục Thừa từ xuống .

Ánh mắt trần trụi , khiến tai Lục Thừa nóng bừng.

 

Loading...