Điền Khiết Phương chính là nhân viên áp tải bò sữa , đưa hai mươi con bò sữa trưởng thành nuôi ở trang trại Ma Đô đến Thủ Đô, lượng đăng ký danh sách là hai mươi con, nhưng vì để an , thông thường sẽ mang thêm một, hai con để phòng hờ.
Lần bên đó tổng cộng mang hai mươi hai con, cách khác nếu bản cố gắng một chút, chừng thể mua một con mang về!
Triệu Tùng chủ động tiếp nhận trọng trách , vốn dĩ giai đoạn kế tiếp hẳn là để Trương Thiên tay, nhưng đàn ông với đàn ông sẽ dễ trao đổi hơn, bản lẽ sẽ thuyết phục đối phương bán bò sữa cho đại đội của bọn họ.
Trương Thiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời Triệu Tùng cũng sai, thế là đành tiếp tục đợi ở toa khách, nôn nóng chờ đến trạm dừng chân tiếp theo.
Tàu chạy hơn năm tiếng đồng hồ, đó dừng lúc rạng sáng.
Trương Thiên vốn ngủ sâu, tàu dừng thì cô cũng lập tức tỉnh dậy.
Cô về phía bên ngoài, đèn ở hành lang nhà ga tối tăm, mấy con thiêu ngừng bay lượn bóng đèn, đến lúc ca .
“Anh họ Ba, mau tỉnh dậy , đến lúc ca ạ!”
Với tiếng ồn ào bên tai, Trương Quốc Khánh mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Anh lau mặt bằng chiếc khăn tay ướt của Trương Thiên, đó tìm Triệu Tùng để ca.
Trương Thiên nhẹ nhàng đ.ấ.m chiếc chân nhỏ của , cô dậy ‘thư giãn gân cốt’ một chút, hiện tại đều đang ngủ, cũng cần lo lắng sẽ mấy thím mặt dày chiếm chỗ.
Đợi một lúc, Triệu Tùng chạy tới, trông thấy Trương Thiên đang ở lối hoạt động tứ chi, khóe miệng của nhịn mà nhếch lên.
Trương Thiên thấy Triệu Tùng, đôi mắt lập tức sáng ngời:
“Cuối cùng cũng về !”
Hai trở vị trí, nhỏ giọng về cuộc trò chuyện giữa Triệu Tùng và Điền Khiết Phương.
“Ý là một con bò sữa khỏe cho lắm?”
Trương Thiên nhíu mày, hàng lông mi mảnh dài che khuất sự trầm tư nơi đáy mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-192.html.]
DTV
“ .”
Triệu Tùng uống một ngụm nước, đó tiếp tục :
“Điền Khiết Phương chút lo lắng, nếu con bò sữa vẫn luôn như , cho dù thể sống sót đến Thủ Đô thì lẽ cũng sống bao lâu. Mà với tình trạng như , bên cũng sẽ nhận.”
“Con bò sữa đó thế?”
Trương Thiên nhịn mà lên tiếng hỏi.
“Chỉ đơn giản là thích nghi với khí hậu nên dẫn tới tiêu chảy. Chỉ cần để nó tiêu chảy nữa là , nhưng đáng tiếc đường Điền Khiết Phương tới đây mang theo loại thuốc để trị bệnh tiêu chảy. Thời gian tàu dừng ở trạm nghỉ chân cũng đủ để tìm bác sĩ, thế nên cũng chỉ thể để như .”
Vấn đề thích nghi với khí hậu dẫn tới tiêu chảy dễ xử lý, chỉ cần cho bò sữa uống thuốc trị tiêu chảy là , mà thuốc ở bệnh viện bán, cùng lắm một tuần là thể khỏi bệnh.
“Anh bán ?”
Trương Thiên tiếp tục hỏi.
Triệu Tùng mỉm gật đầu:
“Có, những con bò sữa đó thuộc về tài sản tập thể, nếu c.h.ế.t một con thì tập thể sẽ mất một phần chi phí. Tuy đây cũng xảy tình huống tương tự, nhưng vẫn hy vọng thể giữ tài sản tập thể.”
Đôi mắt sắc bén của hơinheo , trong giọng mang theo ý :
“ với , nếu đồng ý thì thể bán con bò sữa đó với giá giảm 30% cho chúng , nhưng khi chuyện một hồi, đồng ý giảm một nửa!”
Giảm một nửa hả?!
Trương Thiên về phía Triệu Tùng với ánh mắt thể tin , đó cô chậm rãi giơ ngón tay cái lên:
“Lợi hại!”
Một con bò sữa giá 520 tệ, nếu như giảm một nửa thì sẽ chỉ còn 260 tệ!