Tiệc cơ động diễn suốt ba ngày mới kết thúc, ăn no đến mức bước loạng choạng, miệng còn ợ .
Trương Thiên cũng vây xem suốt ba ngày, cuối cùng nụ môi cô như gắn chặt mặt.
Trải qua việc tư vấn từ đồng đội, báo chí đưa tin, vây xem như khỉ, Trương Thiên thầm may mắn rằng thời điểm truyền thông và nhà báo như thời hiện đại, đạt đến mức độ điên cuồng như thế.
“Ôi, mệt c.h.ế.t .”
Mẹ Chung ghế xoa lưng, Trương Thiên đặt bảng báo cáo xuống xoa bóp giúp .
Mẹ Chung con gái bằng ánh mắt yêu thương, vươn tay vén tóc mái của con gái tai.
“Bây giờ con thành công trong sự nghiệp, còn đậu thủ khoa tỉnh, sắp học đại học, đây thật là điều mà từng nghĩ tới.”
Mẹ Chung cảm thán.
Trương Thiên mỉm :
“Vậy bây giờ thể nghĩ nhiều hơn , ví dụ như trở thành triệu phú hoặc tỷ phú, giàu nhất nước nọ.”
Nhà cô là triệu phú nhưng trở thành tỷ phú còn chờ.
Mẹ Chung lườm con gái, đẩy cô :
“Mẹ quanh co với con nữa, con định khi nào giải quyết chuyện của con và Triệu Tùng? Thằng nhóc cũng sắp ba mươi , đàn ông cùng tuổi trong đại đội chúng , con cái học tiểu học cả !”
Chỉ con gái bà là sốt ruột, góa phụ Tôn nhà họ Triệu thì lo đến mức tóc rụng từng nắm.
Kết hôn? Trương Thiên cảm thấy đầu óc mụ mị.
Ngay đó cô phản ứng , đầy đầu là những vạch đen.
Gì mà ba mươi tuổi? Người cùng tuổi với cô! Rõ ràng là hai mươi tám mà!
“Kết hôn …”
Cô thở dài, ngẫm nghĩ một lát :
“Cũng , để con với .”
“Thật hả.”
Mẹ Chung ngẩn , đó vui mừng quá đỗi:
DTV
“Quá tuyệt ! Mẹ nhất định sẽ tổ chức đám cưới thật hoành tráng cho con! Kết hôn linh đình! Đầy đủ ba mươi sáu chân, ba xoay một vang!”
Trương Thiên chép miệng, đả kích hào hứng của , cứ mặc kệ vui một .
Nếu quyết định kết hôn, cô kéo Triệu Tùng, đang mơ màng đến cục dân chính giấy kết hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-494.html.]
Bước khỏi cục dân chính, ánh nắng, tờ giấy kết hôn tay trông vô cùng nổi bật.
Dường như Triệu Tùng bên cạnh vẫn phản ứng kịp, hai tay nắm chặt giấy kết hôn, mắt chằm chằm chớp.
“Đi nào, chụp ảnh thôi.”
Trương Thiên huých khuỷu tay đẩy Triệu Tùng, lúc mới phản ứng .
“Chụp ảnh.”
Vẻ mặt Triệu Tùng hốt hoảng, lẩm bẩm mơ hồ.
Trương Thiên như lẽ đương nhiên:
“Ảnh cưới đấy! Chúng kết hôn , thể chụp một tấm ảnh cưới chứ?”
Cô xong cũng kéo Triệu Tùng đến tiệm chụp ảnh.
Thợ chụp ảnh hai thì ngay là đôi vợ chồng mới cưới, lập tức lấy vài bộ quần áo hai .
“Mặc cái , quân phục xanh, kết hôn đều mặc cái .”
Thợ chụp ảnh vỗ n.g.ự.c cam đoan chắc nịch.
“Vậy thì mặc cái .”
Trương Thiên thuận theo xu hướng, chọn một bộ đúng cỡ mặc chọn cho Triệu Tùng một bộ.
Triệu Tùng tờ giấy kết hôn và quân phục xanh tay, dường như lúc mới tỉnh ngộ .
“Chúng … Kết hôn !”
Triệu Tùng cảnh tượng , tự véo thật mạnh, đau, đúng là mơ.
“Anh kết hôn? Vậy chúng ly hôn .”
Trương Thiên do dự , dù miệng nhưng trong lòng cô cũng chút khó chịu.
Một tay Triệu Tùng nắm chặt giấy kết hôn, một tay ôm chặt eo Trương Thiên, ánh mắt kiên định như chuẩn trận:
“Muốn kết hôn! Mơ cũng ! Đánh c.h.ế.t cũng ly hôn!”
“Ha ha ha ha!”
Thợ chụp ảnh lớn chỉ hai , mất một lúc mới .
Gương mặt Trương Thiên ửng đỏ, cảm thấy nóng ran.
Cô nhẹ nhàng vỗ bàn tay ôm eo , ho khẽ hai tiếng :
“Thầy ơi, chúng chụp ảnh đây? Nhớ chụp cho một chút nhé.”