“Tại chia cho mảnh đất ở chân núi, đó là đất cát! Nhiều nhất cũng chỉ trồng khoai lang và khoai tây, mảnh đất đó! Đổi cho mảnh khác!”
“Mảnh đất cách nhà gần một cây , xe đạp đến đó ? Đổi cho mảnh gần hơn !”
“Cô vấn đề gì với ? Sao chia cho đất thế?”
“Đổi cho mảnh khác!”
“ mảnh đất !”
“Đổi mảnh khác!”
“…”
Liên quan đến đất đai, là đất của trong tương lai nên đều chia một mảnh ruộng , chứ là đất kém là đất màu mỡ.
Những chia đất thì vui vẻ, những chia đất kém, chỉ tâm trạng mà sản lượng thu hoạch của gia đình trong tương lai mới là vấn đề quan trọng nhất.
Trương Thiên mới chia ba bốn phút, mặt cô như nước sôi, tiếng cãi vã gay gắt đủ để vỡ cửa kính.
Cô đặt bút xuống, dậy tìm Trương Mạch Đa.
“ đề nghị cứ bốc thăm chia đất, chứ tranh cãi thế , phân chia một năm cũng xong.”
Cô thở dài .
DTV
Trương Mạch Đa gãi đầu, mặt nhăn như quả khổ qua.
“Được thôi, cứ theo cách của cô.”
Nghĩ đến đó còn chia sản vật, chú chửi thầm một câu:
“Phiền c.h.ế.t !”
Cả đội thảo luận suốt ba ngày, cuối cùng cũng thành việc chia đất và chia sản vật.
Đây chỉ là một nửa , nếu cả đội chia sản vật, e rằng sẽ tốn nhiều thời gian hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-556.html.]
Nửa còn , phần lớn là các gia đình thật thà, tin tưởng tập thể hơn là tự canh tác.
Trương Mạch Đa sắp xếp nhóm , chia vùng công việc tiến hành việc.
Chuyện tạm thời đến đây là kết thúc.
Trương Thiên , hai năm , lãnh đạo nhà nước sẽ ban hành chỉ thị triển khai diện chế độ khoán sản phẩm đến hộ gia đình.
Quan trọng nhất là cải cách mở cửa, bây giờ thể kinh doanh, còn thể nuôi trồng giới hạn!
Trương Thiên nghĩ đầu tiên là mở một cơ sở cung cấp sữa tư nhân.
Cô là ý thức về lãnh thổ mạnh mẽ, xưởng sữa và cơ sở cung cấp sữa hiện tại đều thuộc về chính phủ. Xét đến những vấn đề kinh tế sẽ xảy trong tương lai, cô cảm thấy những thứ vẫn nên trong tay thì yên tâm hơn.
Cơ sở cung cấp sữa cần vội, hiện tại lượng bò sữa và dê sữa nhiều, dù mở cơ sở cung cấp sữa, cô cũng quản lý phù hợp, vẫn nên giải quyết vấn đề xưởng sữa , chuyện cứ từng bước một.
Cô tìm Trương Mạch Đa, lên đề nghị đầu tư tư nhân xưởng sữa.
“Đầu tư.”
Trương Mạch Đa ngạc nhiên:
“Xưởng sữa phát triển khá , cũng thiếu tiền nên cần đầu tư.”
Trương Thiên mỉm , nhẹ giọng :
“ bây giờ tiền thuộc về đại đội và chính phủ còn nhiều nữa, vì chia đất chia sản vật mà chú nghĩ đến một điều, hiện tại cải cách mở cửa, các nơi đều bắt đầu xây dựng doanh nghiệp thị trấn, bao gồm cả các trang trại bò sữa tập thể trong thành phố.”
Cô ngả về phía , chậm rãi :
“Lần lên phố, trang trại bò sữa tập thể chuẩn mở rộng Tết, bao gồm cả công nhân bình thường và nhân viên nghiên cứu, còn mua lượng lớn bò sữa và thiết để sản xuất. Nếu xưởng sữa Hồng Quang của chúng vẫn giữ nguyên mô hình sản xuất cũ, đến hai năm, sữa của chúng sẽ thị trường đào thải, cuối cùng phá sản!”
Nghe đến đây, cuối cùng Trương Mạch Đa cũng nhận thức vấn đề, lông mày nhíu chặt, giọng điệu nghiêm trọng:
“Vậy chúng cũng mở rộng nhưng mua bò và dê ở thì là vấn đề.”
Trương Thiên vui vẻ :
“Từ khi lập công xưởng đến giờ, quen nhiều thể bán bò và dê cho chúng , thiết cũng thành vấn đề. thể mua thẳng ở thủ đô nhờ vận chuyển về, bao gồm cả nhân viên nghiên cứu, quản lý và y tế, đội trưởng chỉ cần lo tuyển dụng cho đại đội là .”