tâm sự của con trai là gì? Con trai tâm sự gì chứ?
Trầm Chanh theo ánh mắt của nhân vật nhỏ, phát hiện màn hình hướng mà con trai là hướng của cửa hàng giao dịch, cô suy nghĩ: Chẳng lẽ liên quan đến chuyện hôm con trai mua lương thực?
“Hello, Lệ Vi Lan!” Trầm Chanh trái , nhỏ giọng gọi con trai một tiếng.
Con trai ngoảnh , hiểu , Trầm Chanh cứ thấy, khuôn mặt mũm mĩm, dễ thương của con trai chút suy tư.
Vì đang ở công ty, lúc Trầm Chanh đang dùng chế độ trò chuyện bong bóng, cô trái , thấy ai chú ý đến việc đang trò chuyện với con trai trong điện thoại mới thả lỏng, màn hình, con trai với cô: “Anh thích bộ đồ hôm qua.”
“???” Trầm Chanh sửng sốt: Công ty game đúng là theo lối mòn, bình thường đồ nạp tiền mua, nhân vật chỉ 1 độ thiện, 2 độ thiện, 10 độ thiện, khác biệt chỉ là đặc biệt thích, thích bình thường hoặc chỉ thích một chút mà thôi. Đâu đứa con nào như con trai cô, còn thích. tại con trai thích?
Cô nhớ mô tả về vật phẩm trong gói quà trẻ em mới phản ứng vấn đề: , mô tả về bộ đồ đôi spongebob một mục là ‘đồ đôi’, mà con trai cô vẫn còn là trẻ con, bắt con mặc đồ đôi một , đương nhiên con vui !
Cách mở đồ đúng, chẳng trách lúc đó trông con cô vẻ vui.
Lúc , game hiện lên một nhánh lựa chọn mới.
[Lệ Vi Lan hy vọng bạn thể để tự chọn quần áo , bạn đồng ý ?
TBC
A. Được , tất nhiên là
B. Không , thích mặc gì thì mặc cái đó
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-123.html.]
C. Thỉnh thoảng cũng mặc đồ theo phong cách thích cho xem nữa
Xin lưu ý: Vì chơi mua gói tương tác bằng giọng , nhánh lựa chọn thành tiếng mới hiệu lực]
Á á á hổ quá!
Trầm Chanh ba nhánh lựa chọn mà cảm thấy đầu bốc khói.
Bây giờ cô khỏi chút……hối hận vì hành động mua gói tương tác bằng giọng đó của , mặc dù giọng lạnh lùng của con trai quyến rũ, nhưng tự nhánh lựa chọn, cô luôn cảm thấy……hành động nạp tiền là đang tự hại ?
ba nhánh lựa chọn ……Trầm Chanh suy nghĩ kỹ một chút: Thực để con tự mặc đồ cũng , nhưng đồ cho đứa con thích, chỉ là động lực nạp tiền, mà còn là một loại phúc lợi nữa.
Cô do dự một chút, vùi đầu xuống gầm bàn, nhỏ giọng như mèo kêu: “Thỉnh thoảng cũng mặc đồ theo phong cách thích cho xem nữa?”
Xấu hổ quá!
Xem lựa chọn thì , nhưng câu , còn thành tiếng, thực sự là thách thức giới hạn chịu đựng !
Trầm Chanh ở ngoài đời gần như kinh nghiệm nũng với khác, một lúc thì mặt đỏ bừng, màn hình, nhân vật cô xong thì vẻ cũng cứng đờ, một lúc mới hồn, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện lên một chút ửng hồng, cách màn hình cô, đầu hiện lên một bong bóng: “……Được.”
Trầm Chanh sờ mặt : nóng đến mức thể luộc trứng .
Cô chút luống cuống bò khỏi gầm bàn việc của , chị Mã ở bàn bên cạnh thấy mặt cô đỏ bừng, nghi hoặc hỏi: “Chanh Tử, em chứ? Không chứ?”