Trầm Chanh “bốp” một cái nhanh chóng tắt điện thoại, cứ như thể trong điện thoại giấu một con quái vật nhỏ, nhỏ giọng, yếu ớt như muỗi kêu : “Có nóng.”
Trong game, Lệ Vi Lan cảm nhận thở của cô biến mất trong nháy mắt, khuôn mặt còn ửng hồng, giờ tái .
Anh ngờ cô biến mất.
Thực theo thấy, bộ đồ trẻ con tối qua so với những gì cô bỏ thì chẳng đáng là bao.
Nếu thử nghiệm cơ chế “mất liên lạc” và cô thể đồ cho ngay lập tức, cũng sẽ suy nghĩ thực thích như .
Anh lập trường để câu , bởi vì cô cứu mạng , cho ân tình lẽ trả nổi, đừng chỉ là để mặc đồ trẻ con sặc sỡ cho vui, cho dù để cởi hết đồ chạy ngoài một vòng, cũng sẽ vì thế mà oán hận cô.
Vì , khi cô ngượng ngùng “ thích, thỉnh thoảng mặc cho xem” với giọng điệu như , Lệ Vi Lan trả lời như thế nào.
Thích ?
Cô thực sự thích ?
Thích đến mức nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-124.html.]
Trong lúc nóng bừng, một chút ngọt ngào từ nơi nào đó khô cạn trong tim từ lâu từ từ thấm , khiến Lệ Vi Lan gần như quên mất một chuyện quan trọng khác mà định với cô.
**
Trầm Chanh bận rộn đến tối bày xong sạp mới về nhà: Cô thời gian, hơn 10 giờ rưỡi đêm.
Mệt thì đúng là mệt, bận cũng đúng là bận, mấy ngày nay cô bày sạp luôn quan sát lượng khách và tình hình tiêu dùng xung quanh, tổng kết xem loại trái cây nào “tỷ lệ lật bàn” cao nhất, từ đó điều chỉnh loại và tỷ lệ trái cây.
Cô giỏi chào hàng, cô dùng bản ghi âm ghi sẵn, giá cả cũng ghi rõ tấm biển nhỏ để sẵn---điều cũng phù hợp với tâm lý của nhóm khách hàng chính của cô là thích nhiều, mua xong là .
Chỉ là hôm nay Trầm Chanh gặp một chuyện khó xử, cô bán một phần trái cây thập cẩm 20 đồng, phần lớn các bạn trẻ đều chọn một phần , giữa chừng một bà cô đến, trả giá một phát xuống còn 18 đồng cũng đành, còn ở đó lựa tới lựa lui mãi, hận thể bắt cô chuyển từ đĩa trái cây A sang đĩa trái cây B, chỉ thấy chiếm lợi đủ lớn.
Giọng của bà cô đó to, đó bla bla một tràng, cộng ảnh hưởng đến 20 phút kinh doanh, nếu lúc đó chị Mã quyết đoán đưa cho bà một món đồ nhỏ để hòa, Trầm Chanh ước tính thu nhập của tối nay sẽ ảnh hưởng khá lớn.
Trong cuộc sống, cô thừa nhận rằng ít khi giao tiếp với những như , bình thường cô đều tránh xa---thực sự chọc nổi, chỉ thể trốn.
TBC
ngoài bày sạp kiếm sống, thì học cách giao tiếp với những như , trong lòng Trầm Chanh thực lo lắng: Cô sợ nhất là xung đột với khác.
Sau khi bố mất, cô lượt nuôi dưỡng ở nhà của một vài họ hàng, một khi cãi lời, nổi cáu, cho dù chỉ là tranh luận thêm vài câu vì quyền lợi của , đổi là một cái tát thì cũng là một trận mắng nhiếc phủ đầu ơn… Nhớ , Trầm Chanh vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.