Những bình thường đủ khả năng mua áo giáp chiến đấu, tạm thời thể lựa chọn hợp tác với một vài hộ gia đình hoặc một phòng để mua một bộ, đợi đến khi tham gia tiêu diệt thây ma đủ điểm thì sẽ phân phối riêng, nhưng dù thế nào chăng nữa, việc tăng cường sức mạnh chiến đấu cũng khiến tất cả trong căn cứ thêm hy vọng.
Trong những dị năng giả, đội dị năng giả do Yến Hồng Ngọc, Hi Nam, Trần Phong đầu hoạt động tích cực vùng đất hoang, mặc dù trong quá trình tiêu diệt thây ma cũng thương vong, nhưng với sự hỗ trợ của thuốc vạn năng từ căn cứ, so với tỷ lệ thương vong của các đội khác, tiến độ của Noah khả quan và thuận lợi.
Trầm Chanh mỗi ngày lên mạng đều lật nhật ký của con trai.
[Nhân vật chính quen Đường Luật]
TBC
[Nhân vật chính gặp đàn chuột biến dị]
[... Đã tiêu diệt đàn chuột biến dị. Bị thương nhẹ... Đang hồi phục]
...
[Dị năng của nhân vật chính nâng cấp]
[Nhân vật chính gặp bọn cướp chặn đường]
[Nhân vật chính tiêu diệt sào huyệt của bọn cướp và tìm thấy một lượng lớn s.ú.n.g ống đạn dược. Đã lưu trữ]
Mỗi lên mạng đều thấy con trai nhiều chuyện kể trong những ngày phiêu bạt vùng đất hoang!
Trầm Chanh xem nhật ký mà thấy ngứa ngáy trong lòng, thậm chí còn bực vì trò chơi cho cô xem màn trình diễn tuyệt vời của con trai.
Con trai một ở ngoài lăn lộn, đủ ăn đủ mặc , đó thương nhẹ một , thương nhẹ nữa...
Nếu con trai ngày nào cũng chụp một bức ảnh tràn đầy sức sống gửi cho cô thì Trầm Chanh nghi ngờ rằng thậm chí thể tiếp tục chơi xây dựng căn cứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-288.html.]
Cô đang nghĩ như thì đột nhiên điện thoại rung lên, một cuộc gọi điện thoại hiện , Trầm Chanh lạ, nghi ngờ là cuộc gọi rác, nhưng cô do dự một chút vẫn đưa điện thoại lên tai: “Alo?”
“Chanh Chanh .” Bên truyền đến một giọng xa lạ, già nua, “Là Chanh Chanh , là chú của con.”
Tay Trầm Chanh run lên.
Cô ngờ rằng sẽ nhận điện thoại từ bên phía cha. Dù thì nhiều năm trôi qua, cô tự vượt qua chuyện của cha , khi trưởng thành rời quê hương ngoài tự lập, từng thấy họ gọi điện hỏi thăm, Trầm Chanh cũng thèm liên lạc với họ.
“Chú ạ?” Cô do dự gọi một tiếng, “Có chuyện gì ạ?”
“Là thế , ông nội con mất , chúng con về chịu tang.” Giọng chú vẻ mệt mỏi.
Trầm Chanh ngẩn .
Cô vốn tưởng rằng và những bên đó từ nay sẽ còn liên quan gì đến nữa, dù cô cũng chỉ một một ở ngoài, tình cảm gia đình vốn nhạt nhẽo từ đầu đến cuối càng nhạt nhẽo hơn.
Những lời sỉ nhục trong ký ức dần phai nhạt, nhưng nỗi sợ hãi và bóng tối để thì vẫn còn đó, bao giờ biến mất.
Chịu tang ư?
Câu hỏi đầu tiên cô nghĩ đến là: Có hợp lý ?
Một “ chổi” như cô, hợp lý khi viếng già ?
Chẳng c.h.ế.t cũng tức sống ?
Trầm Chanh do dự : “Cháu sợ là tiện. Cháu mới , khó xin nghỉ lắm, hơn nữa lúc ông nội còn sống cũng thấy cháu...”