Những bình thường đào tạo quân sự đặc biệt, chỉ dựa giáp máy để chiến đấu nên khi đối mặt với loại quái vật cực kỳ hung dữ và từng g.i.ế.c , khó tránh khỏi việc nảy sinh lòng sợ hãi.
Chính sự do dự tạo cơ hội cho con quái vật giống như một con khỉ nhảy lùi , trực tiếp mở tung cánh cửa.
Không giữ cửa nữa !
TBC
Trần Phong thấy tình hình , lập tức dùng lưới điện phong tỏa cửa, chỉ huy tất cả các thành viên còn sống: “Rút trong!”
Họ vội vàng chạy qua đại sảnh, một cô gái trong họ khi qua một cánh cửa đột nhiên như thấy gì đó, cô đá tung cửa xem, khỏi kêu lên một tiếng: “Anh Trần! Anh xem!”
Trần Phong tới xem cũng kinh ngạc: Có một đứa trẻ mất nửa , trói chặt giường bệnh, lúc nó đang cố gắng đạp chân, chỉ là một cánh tay của nó biến mất , chỉ còn phần khớp trơ trọi, một chân nữa cũng thấy , dù cố gắng vùng vẫy, cũng thể thoát khỏi tấm ga giường trói chặt nó!
Đứa trẻ “ưm ưm ưm” kêu lên, đột nhiên mở to mắt sợ hãi.
Trần Phong , chính là con thây ma tốc độ cực nhanh chạy lúc nãy, con thây ma đó gầm lên một tiếng, từ trần nhà nhảy xuống với một sức mạnh mà thường khó thể sánh , lao thẳng đến đứa trẻ!
Đứa trẻ nhắm chặt mắt, rõ ràng từ bỏ.
Trần Phong kịp suy nghĩ, giơ tay phóng một luồng dị năng sét, con thây ma đó co giật ngã xuống đất, hai thành viên khác ở bên cạnh chút do dự, giơ tay b.ắ.n liên tiếp hai phát chân con thây ma!
Nó ngã xuống cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-320.html.]
Trần Phong vẫn yên tâm, chỉ dùng dị năng hệ lôi ném con quái vật cho đủ, cho đến khi nó co giật phát tiếng protein điện nướng cháy, cơ thể cũng còn cử động mạnh nào ngoài việc co giật, mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ huy những khác trói con quái vật .
Còn thì tiến gần đứa trẻ, đưa tay cởi trói cho nó, hỏi: “Sao con ở đây một ? Những khác trong bệnh viện ?”
Lời còn dứt, đầu đột nhiên choáng váng.
Một cảm giác như thúc giục ngủ... ập đến.
Trần Phong chống trán lảo đảo, nhưng thấy trong phòng mấy ngã xuống --- những bình thường gần như ngã ngay, những dị năng như còn chống đỡ thêm chút thời gian.
Đứa trẻ ngây thơ mở to đôi mắt, chằm chằm.
Nó một lời nào.
Trần Phong chống cơn buồn ngủ nặng trĩu, chỉ cảm thấy mí mắt và cánh tay nặng như ngàn cân, đứa trẻ mặt từ từ dậy giường, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
rõ ràng, đứa trẻ từ từ, cứng nhắc dậy giường, các khớp đều cứng đờ một cách tự nhiên, từ góc độ nào cũng thấy đây thể là một đứa trẻ sống!
Nó từ từ nở một nụ với : cơ mặt cứng đờ lẽ lâu như , độ cong méo mó và tự nhiên, hàm răng bên lộ trở nên đen thối. Những băng gạc đứa trẻ chính nó gỡ từng chút một, để lộ những mảng lớn những vết loang lổ!
Thảo nào nó dùng băng gạc quấn kín nửa !