Thế mà lấy để đổi bạch kim?
Ánh mắt nghi ngờ của mấy chỉ đổi lấy nụ nhẹ của Lệ Vi Lan: “ là Lệ Vi Lan, các hẳn đều qua tên .”
“!!!” Đến Noah ăn, thể là ai?
TBC
Lệ Vi Lan : “Đám thây ma gây quá nhiều uy h.i.ế.p với chúng , tự tay một món đồ trang sức, để chúc mừng nữ chủ nhân của . Đây đều là phần riêng của , bây giờ các đổi còn thể chọn, chỉ đổi 20kg, chỉ đổi trong ngày hôm nay, đổi xong thì kết thúc.”
Nịnh nọt nữ chủ nhân?
Căn cứ Noah nhiều át chủ bài như ? Bây giờ chuẩn chúc mừng ? Không lo lắng chút nào về việc xảy vấn đề gì ?
dù thế nào chăng nữa, lượng 20kg... Người cũng sợ đứt cổ ?
Trong bụng thì , nhưng cho dù bậy bạ thế nào chăng nữa, thì đó cũng là chuyện nội bộ của căn cứ Noah, thật sự ngốc nghếch lấy vật tư chiến tranh đổi ‘kim loại quý’, bọn họ cũng thể ngăn cản , đúng ?
“...” Vài , một cái ùa lên, mỗi bắt đầu bảo bên cạnh lấy đồ trang sức quý giá , mang theo những thứ , thì vội vàng lệnh cho thủ hạ của đến các nơi tập trung nhỏ xung quanh để mua để đổi, lấy một ngày khứ hồi giới hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-334.html.]
Trầm Chanh trong 24 giờ tiếp theo độ thành nhiệm vụ từng chút một tăng lên, 12 giờ thì đạt đến đỉnh điểm, xem , đồ chế tác từ bạch kim của các nơi tập trung gần đó mua hết.
Cũng lúc nhiệm vụ tiến hành một nửa, Phó Ngôn Châu nghiên cứu xong bộ lông của ba loại động vật biến dị mà Lệ Vi Lan mang về căn cứ, xác định phương pháp cắt, thuộc da và khâu chúng, cũng xác định áo giáp da từ chúng thể tăng thêm bao nhiêu phòng ngự, cung cấp bao nhiêu bảo vệ.
Lúc khỏi phòng thí nghiệm thì sắc mặt tái nhợt, cảm giác ăn uống ngủ trong hơn một ngày thì ngay cả nghiện nghiên cứu cũng chút chịu nổi, quầng thâm mắt Phó Ngôn Châu lớp chồng lớp khác, lẽ cần trang điểm cũng thể ngoài đóng vai gấu trúc.
Phó Ngôn Châu kêu một tiếng khổ nào.
lúc bước khỏi phòng thí nghiệm thì đầu óc choáng váng lảo đảo, mắt tối sầm , cho đến khi Hi Bắc ngang qua phòng bên cạnh thì vặn thấy.
Hi Bắc thấy lảo đảo suýt ngã, ngờ một dị năng giả hệ tinh thần thể hành hạ bản thành Lâm Đại Ngọc, liền đỡ một cái, trong giọng mang theo mấy phần vui: “Phó Ngôn Châu, gì ?”
Phó Ngôn Châu chỉ thấy bên tai ù ù, vịn tường mới hồn , đợi rõ mặt Hi Bắc, chậm rãi : “ xong việc , nên về nghỉ ngơi.”
Hắn ngủ phòng đơn, Hi Bắc chút yên tâm, đỡ đến giường trong phòng xuống, vẻ mệt mỏi của , trong lòng thở dài, nhịn khuyên nhủ: “Anh cũng cần như ... như thể chỉ cần chậm một phút là sẽ c.h.ế.t . Nếu chết, sẽ là tổn thất lớn đối với căn cứ.”
Phó Ngôn Châu mở mắt giường.