Bây giờ cha ngờ rằng Bạch Tô chủ động đến tìm , Bạch Tô rằng năng lực dị thường của cô tiến triển, cần cắt thịt m.á.u để xương và cơ bắp mọc khép , trong lòng chút d.a.o động, đầu đứa con trai cúi đầu u ám: “ Tiểu Hạo, con thế nào?”
Vương Hạo đương nhiên bố tiết kiệm tiền.
Trong thời tận thế, tích cóp một chút gia sản là dễ, nếu thể tiết kiệm một chút thì tất nhiên là .
Những thứ đó giành , là một đàn ông trưởng thành, còn dựa bố nuôi, mặc dù trong lòng yên, nhưng cũng lập trường để gì, im lặng một lúc hỏi Bạch Tô: “Lúc chữa bệnh, bố thể ở bên cạnh xem ?”
Bạch Tô lập tức lắc đầu: “Tiêu hao khi chữa bệnh lớn, đến lúc đó dọn sạch, nếu thì sự an của đảm bảo.”
“Thật chỉ cần 2000 điểm tín dụng thôi ?” Vương Hạo im lặng một lúc xác nhận .
Trái tim Bạch Tô như nhỏ máu: 2000 điểm á!
Đây rõ ràng là giá bán tháo ép buộc mà!
TBC
chỉ cần lừa hai tên ngốc, thì váy của cô là đủ !
Tính toán như , cũng coi là lỗ quá.
Vương Hạo im lặng một lúc --- Giá khởi điểm của thuốc ở căn cứ là 1000 điểm, nhưng ai giá cuối cùng sẽ đẩy lên đến mức nào, mà bọn họ chỉ thấy video và hình ảnh so sánh, còn ở địa bàn của khác, nếu cuối cùng hiệu quả bằng , bọn họ cũng thể gì căn cứ của khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-389.html.]
Tính về mặt hiệu quả chi phí, chỉ sợ bên Bạch Tô vẫn cao hơn một chút.
Đối với mà , cũng quá nhiều lựa chọn.
Huống hồ theo Vương Hạo thấy, nhiều nhất thì quá trình chữa trị của cô đau đớn hơn một chút, chịu tội một chút thôi, tiết kiệm một ít vật tư đối với mà quan trọng hơn.
Vương Hạo do dự một chút, tính toán giá cả của hai bên, nhanh đưa quyết định, với bố : “Bố, chúng chữa.”
Phòng chuẩn sẵn, nơi sạch sẽ.
Bạch Tô đóng cửa , bảo Vương Hạo lên giường, kéo ống tay áo của lên, thấy phần khuyết thiếu lớp quần áo, Bạch Tô khỏi lộ vẻ ghê tởm, buồn nôn, nôn.
Mặc dù phần giống như chó gặm đó lành , nhưng phần chi thể khuyết thiếu đó là ngay giống bình thường, Bạch Tô khỏi đầu , tay vuốt lên đầu đối phương, đầu ngón tay từ từ phát ánh sáng trắng, Vương Hạo thấy giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo một chút ghê tởm của cô , giống như kim đ.â.m lòng : “Ngủ , ngủ dậy là thôi.”
Vương Hạo ngủ .
Bạch Tô xung quanh, lúc mới từ từ đưa tay về phía miếng ngọc bội của cô , lấy một lọ thuốc nhỏ từ gian bên trong.
Cô nâng niu lọ thuốc nhỏ vẫn đầy, mở đổ một giọt, từ từ nhỏ lên cánh tay của đàn ông.
Chỉ một giây , cánh tay đó bắt đầu những đổi rõ ràng.
Phần da vốn chuyển sang màu đen từ từ mọc các mô mới, làn da căng , nhưng Vương Hạo vốn nên ngủ say lúc đột nhiên mở mắt, đưa tay lành lặn “bốp” một cái nắm lấy tay Bạch Tô.